New Testament

Tin Mừng
Theo Thánh Luca
(Lc)


01, 02, 03, 04, 05, 06, 07, 08, 09, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24

Chương 1

Lời tựa

1 Bởi chưng đã có nhiều người tra tay diễn lại trình tự các biến cố đã thực hiện giữa chúng tôi, 2 theo như các kẻ từ đầu đã chứng kiến và phục vụ cho Lời đã truyền lại cho chúng tôi, 3 thì tôi thiết nghĩ là sau khi đã quan sát mọi sự từ lâu một cách tường tận, cũng nên, thưa Ngài Thêôphilô, cứ tuần tự mà viết lại cho Ngài, 4 ngõ hầu Ngài được am tường rằng giáo huấn Ngài đã thụ lĩnh thực là chính xác.

I. Tin Mừng Thời Niên Thiếu

Truyền tin cho Zacarya

5 Số là vào những ngày thời Hêrôđê, vua xứ Yuđê, có vị tư tế tên là Zacarya, thuộc phiên thứ Abya, và vợ ông thuộc hàng nữ tử Arahôn, và tên bà là Êlisabet. 6 Cả hai đều là công chính trước mặt Thiên Chúa, đi đứng rập theo mọi điều răn giới luật của Chúa, vô phương trách cứ. 7 Nhưng ông bà lại không con, vì Êlisabet là người son sẻ hiếm hoi; vả chăng hai ông bà lại đã cao niên cả rồi.

8 Vậy xảy ra là một lần kia theo lượt của phiên thứ ông, ông được chấp lễ trước mặt Thiên Chúa, 9 chiếu theo tục lệ hàng tư tế, ông đã bắt thăm và trúng việc thượng hương, được vào thánh điện của Chúa. 10 Và đoàn thể của dân tất cả nguyện kinh bên ngoài trong giờ thượng hương.

11 Thiên thần Chúa đã hiện ra cho ông, đứng bên hữu hương án. 12 Và Zacarya thấy thế thì xao xuyến, kinh hải xâm nhập cả mình. 13 Nhưng thiên thần nói cùng ông: "Zacarya! đừng sợ, vì lời khấn nguyện của ngươi đã được nhậm và Êlisabet, vợ ngươi sẽ sinh cho một người con, và ngươi sẽ đặt tên nó là Yoan. 14 Ngươi sẽ mừng vui hoan hỉ; và lắm người sẽ được vui mừng vì việc nó sinh ra, 15 vì nó sẽ làm lớn trước mặt Chúa; rượu chua, chất say, không hề uống; từ trong lòng mẹ sẽ được đầy Thánh thần; 16 và sẽ đem nhiều con cái Israel trở về với Chúa, Thiên Chúa của chúng. 17 Nó sẽ đi trước mặt Người trong thần khí và quyền năng một Êlya, để hướng lòng dạ cha ông về với con cái, và kẻ ngỗ nghịch về lại ý nghĩ của hàng người công chính hầu dọn cho Chúa một dân chuẩn bị sẵn sàng". 18Nhưng Zacarya đã thưa với thiên thần: "Sự ấy làm sao tôi biết được? Vì tôi đã già rồi và vợ tôi cũng đã cao niên". 19 Ðáp lại, thiên thần nói với ông: "Ta là Gabriel, kẻ chầu hầu trước mặt Thiên Chúa, ta đã được sai đến nói với ngươi và đem tin mừng này cho ngươi! 20 Và này, ngươi sẽ phải làm thinh, không thể nói được nữa, cho đến ngày các điều ấy xảy ra, vì lẽ ngươi đã không tin các lời của ta, những lời đến thời đến buổi sẽ nên trọn".

21 Dân ngong ngóng đợi Zacarya, và lấy làm lạ sao ông hoãn lại lâu thế trong thánh điện. 22 Lúc ra, ông không thể nói với họ nữa, và người ta biết là ông đã thị kiến trong thánh điện. Còn ông thì chỉ ra hiệu cho họ và vẫn phải câm.

23 Khi những ngày thánh vụ của ông đã mãn, ông đi về nhà. 24 Sau những ngày ấy, Êlisabet vợ ông đã thụ thai, và bà đã ẩn mình năm tháng, mà rằng: 25 "Ấy Chúa đã làm cho như thế! vào thời Người khấng cất nỗi hổ nhục của tôi giữa người đời!"

Truyền tin cho Ðức Maria

26 Tháng thứ sáu, thiên thần Gabriel được Thiên Chúa sai đến một thành xứ Galilê, tên là Nazaret, 27 tới cùng một trinh nữ đã đính hôn với một người tên là Yuse, thuộc nhà Ðavít, và tên trinh nữ là Maria. 28 Vào nơi bà ở, thiên thần nói: "Vui lên! Hỡi Ðầy ơn phúc! Chúa ở cùng người!" 29 Nhưng lời đó đã làm bà xao xuyến lắm, và bà suy tính lời chào đó có nghĩa gì. 30 Và thiên thần nói với bà: "Maria, đừng sợ! vì người đã đắc sủng nơi Thiên Chúa. 31 Và này, nơi lòng dạ, người sẽ thụ thai, và sinh con, và người sẽ gọi tên Ngài là Yêsu. 32 Ngài sẽ làm lớn, và được gọi là Con Ðấng Tối cao, và Chúa Thiên Chúa sẽ ban cho Ngài ngai Ðavit cha Ngài; 33 và Ngài sẽ làm vua trên nhà Yacob cho đến đời đời, và vương quền của Ngài sẽ vô cùng vô tận!" 34 Maria thưa với thiên thần: "Ðiều ấy sẽ làm sao được? vì việc phu thê tôi không nghĩ đến!" 35 Ðáp lại, thiên thần nói với bà: "Thánh thần sẽ đến trên người, và quyến năng Ðấng Tối cao trên người rợp bóng; bởi thế mà trẻ sắp sinh sẽ được gọi là Thánh, là Con Thiên Chúa! 36 Kìa Êlisabet trong hàng thân thích của người cũng đã mang thai con lúc tuổi đã già, cái thai nay đã là sáu tháng nơi một kẻ đã từng mang tiếng là son sẻ hiếm hoi! 37 Vì với Thiên Chúa, nào có gì lại là không có thể!" 38 Maria mới nói: "Này tôi là tá Chúa, xin hãy thành sự cho tôi theo lời Ngài!"

Và thiên thần đã từ giã bà đi ra.

Ði thăm Êlisabet

39 Trong những ngày ấy, chỗi dậy, Maria đon đả ra đi lên miền sơn cước, đến một thành xứ Yuđa: 40 bà vào nhà Zacarya và chào Êlisabet. 41 Và xảy ra là thoạt Êlisabet nghe lời Maria chào, thì hài nhi nhảy mừng trong dạ mẹ; và Êlisabet được đầy Thánh thần, 42 mà thốt lên một tiếng kêu lớn và nói: "Trong nữ giới, có người là diễm phúc! Và đáng chúc tụng thay hoa quả lòng người! 43 Và bởi đâu tôi được thế này, là mẹ Chúa tôi đến với tôi? 44 Vì này thoạt tiếng người chào vừa đến tai tôi, thì hài nhi trong dạ tôi nhảy mừng. 45 Phúc cho người, là kẻ đã tin rằng viên thành sẽ đến cho mọi điều Chúa truyền phán dạy cho người!"

46 Và Maria nói:

Hồn tôi tôn dương Chúa

47 và thần khí tôi nhảy mừng Thiên Chúa,

Cứu Chúa của tôi,

48 vì người đã đoái nhìn thân phận mọn hèn

tớ nữ của Người.

Này từ đây mọi người sẽ khen tôi có phúc,

49 Vì Ðấng quyền năng đã làm cho tôi những điều cao cả.

Danh người là Thánh

50 Và lòng nhân nghĩa của Người suốt đời nọ đến đời kia

trên những kẻ kính sợ Người.

51 Người đã ra oai sức mạnh cánh tay người,

làm cho tan tác kẻ kiêu căng lòng trí.

52 Hạ kẻ quyền năng khỏi ngôi báu và suy tôn những người khiêm nhượng.

53 Ðói khó Người cho no phỉ sự lành, giàu sang Người xua đuổi về không.

54 Người đã đáp cứu Israel tôi tá Người, bởi nhớ lại tình nhân nghĩa,

55 - như Người đã phán với tổ tiên chúng ta - hứa cho Abraham và dòng dõi cho đến muôn đời".

56 Maria đã lưu lại với Êlisabet chừng ba tháng, rồi trở về nhà.

Yoan sinh ra

57 Mãn thời thai nghén, đến buổi lân bồn, Êlisabet đã sinh con. 58 Láng giềng và thân thích nghe biết Chúa đã xử rất nhân hậu với bà thì họ đều chung vui với bà.

59 Và ngày thứ tám họ đến làm phép cắt bì cho con trẻ, và họ muốn lấy tên cha là Zacarya mà gọi em. 60 Nhưng mẹ em lên tiếng nói: "Không! Song nó sẽ được gọi là Yoan!" 61 Họ nói với bà: "Nào có ai trong thân thích bà mang tên đó!" 62 Họ mới cố làm hiệu cho người cha, xem ông muốn gọi em làm sao. 63 Ông xin tấm bảng mà viết rằng: "Yoan là tên nó!" và mọi người đều bỡ ngỡ. 64 Tức khắc miệng lưỡi ông mở ra và ông tuyên lời ngợi khen Thiên Chúa. 65 Láng giềng hết thảy phát sợ; và hết các việc đã đồn thổi ra khắp vùng sơn cước Yuđê. 66 Và mọi người nghe biết đều để tâm, nghĩ rằng: "Vậy thì con trẻ sẽ thế nào?" Vì thật có tay Chúa trên trẻ ấy.

67 Còn Zacarya thân phụ em được đầy Thánh thần, thì nói tiên tri rằng:

68 Chúc tụng Chúa, Thiên Chúa của Israel vì Người đã thăm viếng và cứu chuộc dân Người,

69 Người đã làm chỗi dậy cho ta uy cứu độ, trong nhà Davit tôi tớ Người,

70 Như Người đã phán nhờ miệng chư thánh, các tiên tri từ muôn thuở,

71 nguồn cứu độ khỏi quân thù ta, khỏi tay mọi kẻ ghét ta.

72 Trọn bề nhân nghĩa với tổ tiên chúng ta, và nhớ lại giao ước thánh của Người,

73 lời nguyền đã thề với Abraham cha chúng ta,

để cho ta 74 hết khiếp sợ, thoát tay địch thù, được thờ phượng Người 75 trong thánh thiện và công minh trước mặt Người, mọi ngày đời ta.

76 Hài nhi, con ơi, con sẽ được gọi là tiên tri của Ðấng Tối cao, vì con sẽ đi trước mặt Chúa, dọn lối cho Người,

77 để ban cho dân Người biết ơn cứu độ, bởi ơn tha thứ các tội khiên,

78 nhờ lòng Thiên Chúa chúng ta chạnh thương nhân nghĩa làm cho Thái dương từ cao xanh khấng viếng thăm ta,

79 sáng soi những kẻ ngồi trong tối tăm bóng chết, và hướng chân ta thẳng đường bình an".

80 Còn hài nhi thì lớn dần, nên dũng mạnh về thần khí, và lưu lại nơi hoang tịch, cho đến ngày thụ mệnh đến với Israel.

Chương 2

Chúa Yêsu sinh ra

1 Trong những ngày ấy, Hoàng đế Augustô ra sắc chỉ ban hành lịnh kiểm tra toàn thể thiên hạ. 2 Việc kiểm tra này đã thi hành lần đầu, thời Quiriniô trấn nhiệm xứ Syri. 3 Và mọi người đều đi đăng tên sổ bộ, ai về thành nấy. 4 Ông Yuse thuộc xứ Galilê cũng từ thành Nazaret lên xứ Yuđê, tới thành của Ðavit, gọi là Bêlem vì ông thuộc về nhà và dòng họ Ðavit - 5 để đăng tên sổ bộ với Maria, đã đính hôn với ông, và hiện đang thai nghén, 6 Xảy ra là đang khi ông bà ở đó, thì đã mãn những ngày thai nghén, đến buổi lâm bồn, 7 và bà đã sinh con đầu lòng, và lấy tã vấn con và đặt nằm trong máng cỏ, bởi vì không có chỗ cho ông bà trong quán trọ.

8 Trong vùng ấy, có mục đồng đóng ở ngoài trời và đêm khuya thức canh để giữ đàn cừu. 9 Thiên thần Chúa bỗng hiện đến bên họ và vinh quang Chúa rạng ngời bao quanh họ, làm họ kinh khiếp hãi hùng. 10 Nhưng thiên thần nói với họ: "Ðừng sợ! Này ta đem tin mừng cho các ngươi về một niềm vui to tát, tức là niềm vui cho toàn dân: 11 là hôm nay, đã sinh ra cho các ngươi vì Cứu Chúa, tức là Ðức Kitô Chúa, trong thành của Ðavit. 12 Và sự này làm dấu cho các ngươi: các ngươi sẽ gặp thấy một hài nhi mình vấn tã, đặt nằm trong máng cỏ".

13 Và bỗng đâu đến hợp đoàn với thiên thần, có đoàn lũ cơ binh trên trời ngợi khen Thiên Chúa rằng:

14 "Vinh quang Thiên Chúa trên trời cao thẳm và dưới đất bình an cho kẻ Người thương!"

15 Và khi các thiên thần đã từ giã họ mà về trời, mục đồng bảo nhau: "Chúng ta hãy qua Bêlem mà xem điều đã xảy ra, và Chúa đã khấng tỏ cho ta biết". 16 Họ hối hả đi đến và đã gặp Maria và Yuse cùng hài nhi đặt nằm trong máng cỏ. 17 Thấy rồi, họ nói ra cho biết điều họ đã được phán dạy về Hài nhi. 18 Và mọi người nghe đều kinh ngạc về các điều mục đồng đã thuật lại cho mình. 19 Còn Maria thì bà giữ kỹ mọi điều ấy và hằng suy đi nghĩ lại trong lòng. 20 Rồi các kẻ mục đồng lui về tôn vinh và ca ngợi Thiên Chúa vì mọi điều họ đã được nghe và thấy, chiếu theo lời đã phán dạy họ.

Cắt bì

21 Mãn tám ngày, đến lúc phải làm phép cắt bì cho Hài nhi, thì Hài nhi được đặt tên là Yêsu, chính tên thiên thần đã gọi Ngài trước khi đầu thai lòng mẹ.

Dâng Chúa Yêsu vào Ðền thờ

22 Và khi đã đầy ngày, lúc phải làm lễ tẩy uế cho các đấng theo luật Môsê, thì Ông bà đem Hài nhi lên Yêrusalem tiến dâng cho Chúa - 23 như đã viết trong Luật Chúa là mọi trai đầu lòng sẽ được gọi là của thánh dâng kính Chúa, 24 và chiếu theo điều đã dạy trong luật Chúa - để dâng làm lễ tế một cặp chim gáy hay hai bồ câu tơ.

25 Và này, ở Yêrusalem có một người tên Symêon, một người công chính và mộ đạo, những ngóng đợi niềm an ủi của Israel, và Thánh thần ở trên ông. 26 Ông đã được Thánh thần linh báo là sẽ không phải chết, trước khi thấy được Ðức Kitô của Chúa. 27 Ðược linh cảm ông đến Ðền thờ; và khi cha mẹ bồng Hài nhi Yêsu đến để làm theo điều lệ Luật dạy về Ngài, 28 thì ông đã ẵm lấy Ngài trên tay, mà Chúc tụng Thiên Chúa và nói:

29 "Giờ đây, lạy Chúa, xin thả tôi tớ Người về,

chiếu theo lời Người trong bình an,

30 Bởi chưng mắt tôi đã thấy ơn Người cứu độ,

31 Người đã dọn sẵn trước mặt muôn dân,

32 Ánh sáng mạc khải cho dân ngoại, và vinh quang của Israel dân Người".

33 Cha mẹ Ngài kinh ngạc về những điều nói về Ngài. 34 Và Symêôn chúc lành cho ông bà, rồi nói cùng Maria mẹ Ngài: "Này! Ngài có mệnh làm cớ cho nhiều người bổ nhào và chỗi dậy trong Israel, và làm dấu gợi lên chống đối, - 35 và hồn bà, mũi gươm sẽ đâm thâu - ngõ hầu ý nghĩa của nhiều tâm hồn phải bày ra".

36 Và có nữ tiên tri Anna, con của Phanuel, thuộc chi tộc Aser. Bà đã cao niên lắm. Mãn thời xử nữ, bà đã sống với chồng được bảy năm, 37 và đã ở góa nay là tám mươi bốn năm. Bà không rời khỏi Ðền thánh, thờ Chúa đêm ngày trong chay kiêng và cầu nguyện. 38 Vào giờ ấy, bà đã đến bên tán tạ Thiên Chúa; và bà đã nói về Ngài cho mọi kẻ ngóng đợi phúc cứu chuộc của Yêrusalem.

39 Khi đã xong mọi sự theo luật Chúa, ông bà trở về Galilê, đến Nazaret, thành của ông bà. 40 Còn Hài nhi thì lớn dần và nên dũng mạnh, tràn đầy khôn ngoan. Và ân sủng của Thiên Chúa đậu trên Ngài.

Lúc Chúa Yêsu lên mười hai tuổi

41 Hằng năm cha mẹ Ngài đi Yêrusalem vào dịp lễ Vượt qua. 42 Khi Ngài lên mười hai tuổi, ông bà cũng lên theo thói lễ; 43 và khi các ngày đã mãn, và ông bà trở về, thì trẻ Yêsu ở lại Yêrusalem, mà cha mẹ Ngài không hay. 44 Nghĩ là Ngài có trong đoàn lữ hành, nên ông bà đi một ngày đàng, cố tìm kiếm Ngài giữa hàng bà con quen thuộc. 45 Nhưng không tìm ra, ông bà mới quay trở lại Yêrusalem, mà tìm kiếm Ngài. 46 Và xảy ra là: sau ba ngày ông bà đã gặp được Ngài trong Ðền thờ, ngồi giữa các tấn sĩ mà nghe và hỏi họ. 47 Mọi kẻ nghe Ngài đều sửng sốt về trí thông minh và các lời Ngài đối đáp. 48 Thấy Ngài ông bà thất kinh, và mẹ Ngài nói cùng Ngài: "Này con, tại sao con làm thế? Này cha con và mẹ phải đau khổ tìm con!" 49 Nhưng Ngài đáp lại: "Thì tại sao tìm con? Lại còn không biết là con phải ở lại nơi nhà Cha con sao?" 50 Nhưng ông bà đã không hiểu lời Ngài nói với họ.

51 Và Ngài đã xuống với ông bà về Nazaret. Và Ngài hằng tùng phục hai ông bà. 52 Và Ðức Yêsu cứ tấn tới thêm về khôn ngoan, vóc dạng, và ân sủng trước mặt Thiên Chúa và trước mặt người ta.

Chương 3

II. Sứ Vụ Chúa Yêsu Tại Galilê

1. Khai Mạc: Yoan Rao Giảng

Chúa Yêsu Chịu Thanh Tẩy

Yoan Tẩy giả xuất hiện

1 Năm mười lăm hoàng đế Tibêrô chấp chính, Pontiô Philatô trấn nhiệm xứ Yuđê, Hêrôđê làm quận vương xứ Galilê, và em là Philip làm quận vương vùng Iturê và Trakhônit, và Lysania làm quận vương xứ Abilênê, 2 dưới thời thượng tế Hanna và Caipha:

Xảy đến lời Thiên Chúa cho Yoan, con của Zacarya trong sa mạc. 3 Và ông đi khắp vùng xung quanh sông Yordan, rao giảng thanh tẩy hối cải để được tha thứ tội khiên, 4 như đã viết trong sách các lời tiên tri Ysaya:

Tiếng của người hô trong sa mạc:

Hãy dọn đường Chúa, hãy bạt lối người đi,

5 Mọi thác ghềnh sẽ được lấp đầy,

mọi núi đồi sẽ được hạ thấp,

nơi cong queo nên thẳng tắp,

chỗ gồ ghề, đường đi phẳng lì.

6 Và mọi xác phàm sẽ thấy sự cứu thoát của Thiên Chúa.

Rao giảng hối cải

7 Vậy ông nói với dân chúng đến để được ông thanh tẩy: "Nòi rắn độc, ai mách cho các ngươi trốn cơn thịnh nộ hòng đến? 8 Hãy sinh quả phúc đức xứng với lòng hối cải. Ðừng vội nói với mình: Ta có cha là Abraham! Ta bảo các ngươi: Thiên Chúa có thể lấy các viên đá này mà gầy nên con cái cho Abraham. 9 Lưỡi rìu đã sẵn gốc cây; cây nào không sinh quả lành sẽ bị chặt và quăng vào lửa".

Những lời thỉnh vấn

10 Dân chúng hỏi ông rằng: "Vậy chúng tôi phải làm gì?" 11 Ðáp lại ông bảo họ: "Kẻ có hai áo, hãy chia cho người không có, và kẻ có của ăn cũng hãy làm như thế". 12 Cả những người thu thuế cũng đến chịu thanh tẩy, và họ thưa với ông: "Thưa Thầy chúng tôi phải làm gì?" 13 Ông bảo họ: "Chớ đòi gì quá mức đã định cho các ông". 14 Cả lính tráng cũng hỏi ông rằng: "Còn chúng tôi, chúng tôi phải làm gì?" Và ông bảo họ: "Ðừng sách nhiễu, đừng vu khống cho ai! Hãy đành lòng với lương bổng của mình".

Loan báo Ðức Kitô

15 Dân ngong ngóng và mọi người suy tính trong lòng về Yoan: Có khi chính ông là Ðức Kitô chăng. 16 Nên Yoan đáp lại với mọi người rằng: "Phần ta, ta thanh tẩy các ngươi bằng nước! Sẽ đến Ðấng quyền thế hơn ta, ta không đáng cởi quai dép Ngài; Ngài sẽ thanh tẩy các ngươi trong Thánh thần và lửa. 17 Cái rê lúa sẵn trong tay, để sảy sạch lúa sân Ngài, và thu lúa vao lẫm của Ngài, còn trấu lép thì Ngài sẽ thiêu lửa không hề tắt".

18 Ông còn nói nhiều điều khác nữa, mà răn bảo và giảng tin mừng cho dân.

Yoan bị tống ngục

19 Nhưng Hêrôđê quận vương, bị ông bắt lỗi về vụ Hêrôđia, vợ của một người anh và về hết các tội ác Hêrôđê đã làm, 20 thì lại chất thêm tội này vào số hết các tội khác: ông đã giam tù Yoan.

Chúa Yêsu chịu thanh tẩy

21 Xảy ra là trong khi toàn dân chịu thanh tẩy, và Ðức Yêsu cũng chịu thanh tẩy và đang cầu nguyện, thì trời mở ra, 22 và Thánh thần lấy hình dáng thể xác như con chim câu, đáp xuống trên Ngài, và tự trời một tiếng phát ra:

Con là Con chí ái Ta,

kẻ Ta đã sủng mộ

Gia phả Chúa Yêsu

23 Ðức Yêsu khởi công vào lối ba mươi tuổi. Như người ta nghĩ, thì Ngài là con của Yuse, của Êli, 24 của Matthat, của Lêvi, của Melkhi, của Yannai, của Yuse, 25 của Mattathya, của Amôs, của Naum, của Hesli, của Naggai, 26 của Maath, của Mattathya, của Sêmêin, của Yôsekh, của Yôđa, 27 của Yôkhanan, của Resa, của Zorobabel, của Salathiel, của Nêri, 28 của Melkhi, của Ađđi, của Kôsam, của Elmađam, của Er, 29 của Yêsu, của Eliezer, của Yôrim, của Matthhat, của Lêvi, 30 của Symêôn, của Yuđa, của Yuse, của Yônam, của Eliakim, 31 của Mêlêa, cũa Mênna, của Mattatha, của Nathan, của Ðavit, 32 của Ysai, của Yôbeđ, của Booz, của Sala, của Naassôn, 33 của Aminađab, của Ađmin, của Arni, của Esrôm, của Phares, của Yuđa, 34 của Yacob, của Isaac, của Abraham, của Tharê, của Nakhor, 35 của Sêrac, của Ragau, của Phalec, của Êber, của Sala, 36 của Kainam, của Arphaxađ, của Sem, của Nôê, của Lamec, 37 của Mathusala, của Ênoc, của Yaret, của Malêlêel, của Kainan, 38 của Enos, của Set, của Ađam, của Thiên Chúa.

Chương 4

Chúa Yêsu chịu cám dỗ

1 Ðức Yêsu đầy Thánh thần, đã bỏ bờ sông Yorđan và được Thần khí đưa vào sa mạc, 2 mà chịu ma quỉ cám dỗ bốn mươi ngày. Trong các ngày ấy, Ngài không ăn gì cả; và mãn thời gian đó, thì Ngài đói. 3 ma quỉ mới nói với Ngài: "Nếu Ngài là Con Thiên Chúa, thì hãy truyền cho viên đá này biến thành bánh!" 4 Và Ðức Yêsu đáp lại với nó: "Ðã viết rằng:

Người ta sống không chỉ nhờ bánh".

5 Rồi nó đem Ngài lên cao, và trong nháy mắt, nó chỉ cho Ngài thấy hết các nước thiên hạ; 6 và ma quỉ nói với Ngài: "Tôi hiến cho Ngài uy quyền đó hết thảy và vinh quang của các nước ấy, vì nó đã được phó thác cho tôi, và tôi muốn hiến cho ai tùy ý tôi; 7 vậy nếu Ngài bái xuống lạy tôi, thì nó sẽ là của Ngài tất cả". 8 Và đáp lại, Ðức Yêsu bảo nó: "Ðã viết:

Người phải bái lạy Chúa, Thiên Chúa của ngươi,

và chỉ thờ phượng một mình Người".

9 Ðoạn nó đem Ngài tới Yêrusalem và đặt Ngài trên thượng đỉnh Ðền thờ, mà nói với Ngài: "Nếu Ngài là con Thiên Chúa, thì từ đây hãy gieo mình xuống dưới; 10 Vì đã viết rằng:

Vì ngươi, Người sẽ ra lịnh cho các thiên thần gìn giữ ngươi;

11 và rằng:

Họ sẽ nâng ngươi trên bàn tay họ, kẻo ngươi lỡ vấp chân phải đá".

12 Và đáp lại, Ðức Yêsu bảo nó: "Ðã có nói rằng:

Ngươi chớ thử thách Chúa, Thiên chuá của ngươi".

13 Và khi ma quỉ đã xong mọi chước cám dỗ, thì nó lìa bỏ Ngài mà đợi dịp.

2. Nazaret Và Capharnaum

Chúa Yêsu viếng Nazaret

14 Ðức Yêsu trở về Galilê, trong quyền năng của Thần khí và tiếng tăm Ngài lan ra khắp cả vùng xung quanh. 15 Ngài giảng dạy trong các hội đường của họ, được mọi người ca tụng.

16 Ngài đến Nazaret, nơi Ngài đã được dưỡng dục, và theo lệ thường của Ngài, thì ngày Hưu lễ, Ngài vào hội đường. Ngài đứng dậy giảng sách. 17 Người ta trao Ngài sách tiên tri Ysaya; Ngài mở cuốn và gặp đoạn có viết rằng:

18 Thần khí Chúa ở trên tôi,

bởi Người đã xức dầu cho tôi,

Người đã sai tôi đem tin mừng cho người nghèo khó,

ban bố ân xá cho kẻ tù đày,

cho người đui mù được thấy,

cho kẻ bị áp bức được giải oan;

19 loan báo năm hồng ân của Chúa.

20 Gấp sách lại, Ngài trả cho người cán sự, đoạn ngồi xuống. Trong hội đường, mắt mọi người đăm đăm nhìn Ngài. 21 Và Ngài lên tiếng nói cùng họ: "Hôm nay đã ứng nghiệm đoạn sách này nơi tai các ngươi". 22 Mọi người làm chứng cho Ngài, và họ thán phục các lời về ân sủng xuất bởi miệng Ngài.

Và họ nói: "Không phải ông ấy là con bác Yuse sao?" 23 Còn Ngài thì cùng họ: "Ðã hẳn, các ngươi sẽ lấy câu ví mà nói với Ta: Thầy lang ơi! hãy chữa lấy mình! Mọi điều chúng tôi đã nghe xảy ra ở Capharnaum, thì ông hãy cả nơi quê hương ông đây nữa đi!" 24 Ngài còn nói: "Quả thật, Ta bảo các ngươi: không có tiên tri nào được sủng mộ nơi quê quán mình!"

25 "Và Ta bảo thật các ngươi: có nhiều người bà goá tại Israel vào thời Êlya, khi trời khóa lại ba năm sáu tháng, và xảy ra đói lớn trong toàn xứ, 26 song Êlya không được sai đến một bà nào trong họ, mà là đến với một bà góa tại Sarepta thuộc hạt Siđôn. 27 Cũng vó nhiều người phung hủi đời tiên tri Êlisa, song không người nào trong họ được lành sạch cả, trừ phi Naaman người Syri".

28 Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy lòng tức tối; 29 đứng dậy họ đưổi Ngài ra ngoài thành, và điệu Ngài lên tận triền núi nơi thành họ đã được xây cất, có ý xô Ngài xuống. 30 Nhưng Ngài đã ngang qua giữa họ mà đi.

Tại Capharnaum. Người quỉ ám

31 Ngài xuống Capharnaum, một thành xứ Galilê, và ngày Hưu lễ, Ngài giảng dạy cho họ. 32 Và người ta kinh ngạc về giáo huấn của Ngài, bởi vì lời của Ngài là lời có uy quyền.

33 Trong hội đường, có người bị quỉ thần ô uế nhập, nó hét lên lớn tiếng: 34 "Ôi! Chúng tôi với Ngài nào có việc gì, Yêsu Narazet? Ngài đến để tiêu diệt chúng tôi ư? Tôi biết Ngài là ai, Ðấng thánh của Thiên Chúa". 35 Nhưng Ðức Yêsu quát bảo nó rằng: "Hãy câm đi, và ra khỏi người này!" Quỉ xô nhào người ấy vào giữa đám, rồi nó xuất khỏi người ấy, mà người ấy hoàn toàn vô hại. 36 Kinh hoảng xâm nhập mọi người, và họ cùng nhau kháo láo rằng: "Lời gì mà như thế? Một cách uy quyền và phép tắc, Ngài truyền khiến cả thần ô uế, và chúng xuất ra!" 37 Và về Ngài, đã có tiếng dội ra khắp cả vùng lân cận.

Chữa bà gia ông Phêrô

38 Chỗi dậy ra khỏi hội đường, Ngài vào nhà của Simôn. Bà gia của Simôn mắc phải cơn sốt nặng, và họ xin Ngài cứu bà. 39 Ðứng cúi trên mình bà, Ngài quát bảo cơn sốt, và nó đã biến khỏi bà. Lập tức, bà chỗi dậy và hầu hạ các ngài.

Chữa nhiều người lúc ban chiều

40 Lúc mặt trời lặn, phàm ai có người ốm đau, mắc đủ chứng bịnh đều đưa họ lại gặp Ngài; còn Ngài thì đặt tay cho mỗi người trong họ mà chữa lành. 41 Quì xuất khỏi nhiều người và la lên rằng: "Ngài là Con Thiên Chúa!" Nhưng Ngài quát bảo không để chúng nói vì chúng biết Ngài là Ðức Kitô.

Rút vào nơi thanh vắng

42 Sáng đến, Ngài ra đi vào một nơi hoang vắng. Dân chúng đi tìm Ngài và đến nơi Ngài và họ cố cầm giữ Ngài lại, không để Ngài đi khỏi nơi họ. 43 Nhưng Ngài bảo họ: "Ta còn phải đem tin mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, chính vì thế mà Ta đã được sai đến". 44 Và Ngài đã rao giảng trong các hội đường nước Yuđê.

Chương 5

3. Phép Lạ. Môn Ðồ. Tranh Luận

Kêu gọi những môn đồ đầu tiên

1 Dân chúng cố chen sát vào Ngài để nghe lời Thiên Chúa, và Ngài thì ở ven bờ hồ Ghênnêsaret, 2 Ngài thấy cò hai chiếc đò đậu ven bờ hồ - ngư phủ đã ra khỏi đò giặt lưới - 3 Ngài mới lên một chiếc đò - chiếc của Simôn - và xin ông ấy chống ra xa đất một ít. Rồi ngồi xuống, tự ngoài đò, Ngài dạy dân chúng. 4 Giảng xong, Ngài bảo Simôn: "Ra khơi mà thả lưới đánh cá!" 5 Ðáp lại Simôn nói: "Thưa Thầy, suốt cả đêm, chúng tôi đã vất vả mà không bắt được gì; nhưng thể theo lời Thầy, tôi xin thả lưới". 6 Họ làm thế và bủa được một mẻ cá nhiều lắm, và lưới của đã đến rách mất. 7 Họ ra hiệu cho các bạn chài trên đò khác đến bắt giúp họ. Các người kia đến và người ta đã chất hai đò đầy mặp, hầu chìm cả hai. 8 Thấy vậy Simôn Phêrô phục mình dưới chân Ðức Yêsu mà rằng: "Xin hãy xa tôi, lạy Ngài! Vì tôi là kẻ có tội lỗi!" 9 Là vì kinh hoàng xâm nhập cả mình ông, và các kẻ xung quanh ông, vì mẻ cá họ cùng nhau bắt được. 10 Yacôbê và Yoan, con cái ông Yêbêđê cũng vậy. Hai ông này là bạn chài của Simôn. Nhưng Ðức Yêsu bảo Simôn: "Ðừng sợ! Từ nay ngươi sẽ chài lưới bắt người". 11 Chèo dò vào bờ, họ đã bỏ mọi sự mà theo Ngài.

Chữa một người phung hủi

12 Lần kia, Ngài ở trong thành, thì này: một người mình đầy phung hủi, vừa thấy Ðức Yêsu, thì sấp mặt xuống đất mà xin Ngài rằng: "Lạy Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làn cho tôi sạch!" 13 Và giơ tay ra, Ngài đụng đến người ấy mà rằng: "Ta muốn, hãy nên sạch!" Và ngay đó phung hủi đã biến khỏi ngươì ấy. 14 Và Ngài truyền cho người ấy chớ nói với ai: "Nhưng hãy đi trình diện với tư tế, và vì đã được sạch rồi, thì hãy dâng lễ vật như Môsê, để làm chứng trước mặt họ".

15 Nhưng tiếng dồn thổi về Ngài càng lan rộng hơn, và có đông dân chúng cùng nhau kéo đến để nghe Ngài, và để được chữa lành ốm yếu. 16 Còn Ngài thì rút vào những nơi vắng mà cầu nguyện.

Chữa người bất toại

17 Và một ngày kia, Ngài giảng dạy - và ngồi ở đó có Biệt phái và Luật sĩ, từ các làng mạc Galilê, Yudê, và Yêrusalem đến, và quyền năng của Chúa làm Ngài ra tay chữa lành, 18 thì này: có những ngưoời khiêng đến trên giường một người đã bất toại; họ cố tìm cách đem người ấy vào để đặt trước mặt Ngài. 19 Bởi không kiếm được cách nào lách qua đám đông mà đem vào, thì họ trèo lên sân thượng, và ngang qua ngói, họ chuyền cả người cả chỏng xuống ngay giữa đám, trước mặt Ðức Yêsu. 20 Thấy lòng tin của họ, Ngài nói: "Hỡi người kia! tội lỗi của ngươi đã được tha!"

21 Các ký lục và Biệt phái mới suy tính rằng: "Y là ai vậy, tên nói phạm thượng này? Ai nào có thể tha tội, trừ phi là Thiên Chúa độc nhất!" 22 Ðức Yêsu biết rõ các điều họ suy tính nên Ngài đáp lại mà nói cùng họ: "Suy tính làm gì trong lòng các ông? 23 Cái gì dễ hơn nào: hoặc nói: Tội lỗi của người đã được tha; - hay là nói: Hãy chỗi dậy mà đi? 24 Song để các ông biết Con Người có quyền tha tội dưới đất" - Ngài nói với người bất toại - "Ta bão ngươi, hãy chỗi dậy, vác lấy chõng mà về nhà!" 25 Và lập tức, người ấy chỗi dậy trước mặt họ, vác chõng trên đó nó vừa nằm, mà đi về nhà, cùng tôn vinh Thiên Chúa. 26 Ai nấy đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa; lòng đầy kinh hãi, họ nói: "Hôm nay, ta đã được thấy những điều kỳ lạ".

Kêu gọi Lêvi. Ðồng bàn cùng người tội lỗi

27 Sau đó, Ngài đi ra và trông thấy một người thu thuế tên là Lêvi, ngồi nơi sở thuế; Ngài nói: "Hãy theo Ta!" 28 Và ông đã bỏ mọi sự, đứng dậy đi theo Ngài.

29 Và Lêvi đã làm tiệc lớn đãi Ngài tại nhà ông; đồng bàn với các ngài, có đám đông những người thu thuế, và nhiều người khác. 30 Và Biệt phái và ký lục thuộc bọn họ kêu trách mà nói cùng môn đồ Ngài: "Tạisao các ông lại ăn uống với quân thu thuế, và tội lỗi?" 31 Ðáp lại, Ðức Yêsu nói cùng họ: "Có cần đến lương y, hẳn không phải là người lành mạnh, mà là người đau ốm. 32 Ta không đến kêu gọi những người công chính, mà là những kẻ tội lỗi hối cải".

Bàn về việc ăn chay

33 Và họ nói với ngài: "Môn đồ của Yoan ăn chay luôn và ra công cầu nguyện; cả môn đồ của biệt phái cũng vậy; còn môn đồ của Thầy lại cứ ăn cứ uống!" 34 Ðức Yêsu nói cùng họ: "Các ông có thể bắt khách đám cưới ăn chay, khi tân lang còn ở với họ không? 35 Nhưng sẽ đến ngày mà tân lang bị cất đi khỏi họ: bấy giờ họ sẽ ăn chay trong những ngày ấy."

36 Ngài còn nói cùng họ ví dụ này: "Không ai xé áo mới, lấy một mụm mà đền vào áo cũ; chẳng vậy, sẽ xé rách áo mới, mà mụn vá lấy tự áo mới lại không ăn với áo cũ".

37 "Cũng không ai đổ rượu mới vào bì cũ; chẳng vậy, rượu mới sẽ làm toạc bì ra, và rượu thì đổ mà bì cũng hư. 38 Nhưng rượu mới phải đổ vào bì mới! 39 Và không ai quen uống rượu cũ mà lại muốn rượu mới. Vì người ta nói: Cũ mới tốt."

Chương 6

Môn đồ bứt gié lúa ngày Hưu lễ

1 Xảy ra một ngày vào Hưu lễ, Ngài băng qua đồng lúa, thì môn đồ Ngài bứt gié lúa rồi vò trong tay mà ăn. 2 Có ít người Biệt phái nói: "Sao các ngài làm điều không được phép làm ngày Hưu lễ? 3Ðáp lại Ðức Yêsu nói cùng họ: "Các ông lại đã không đọc điều Ðavít đã làm, khi ông đói, làm một với bộ hạ sao? 4 Làm sao ông đã vào Nhà Thiên Chúa lấy Bánh Trưng hiến mà ăn, rồi đã phát cho bộ hạ, bánh không ai được phép ăn, trừ phi là một mình hàng tư tế? 5 Và Ngài bảo họ: "Con người là Chúa ngày Hưu lễ".

Chữa một người bại tay

6 Một ngày Hưu lễ khác, Ngài vào hội trường và giảng dạy. Ở đó có một người mà tay phải bị bại. 7 Ký lục là Biệt phái rình Ngài, xem ngày Hưu lễ Ngài có chữa không, đễ tìm cớ cáo tội Ngài. 8Nhưng Ngài đã biết những suy tính của họ. Và Ngài bảo người có tay bại: "Hãy chỗi dạy và đứng giữa đây". Chỗi dậy, người ấy đứng lên. 9 Và Ðức Yêsu nói cùng họ: "Tôi xin hỏi các ông: Ngày Hưu lễ được phép làm lành hay làm ác, cứu sống hay hủy diệt?" 10 Và nhìn quanh tất cả bọn họ, Ngài bảo người kia: "Hãy giăng tay ngươi ra." Người ấy làm thế, và tay nó đã được bình phục. 11 Còn họ đầy những điên khùng, họ bàn bạc cùng nhau xử thế nào với Ðức Yêsu.

4. Bài Giảng Khai Mạc

Mười hai tông đồ

12 Trong những ngày ấy, Ngài ra núi cầu nguyện và Ngài đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. 13 Ngày đến, Ngài kêu các môn đồ lại, và chọn lấy trong họ một nhóm mười hai, mà Ngài gọi là tông đồ: 14 Simôn mà Ngài gọi là Phêrô, Anrê em ông, Yacôbê, Yoan, Philip, Batrholomê, 15 Matthêô, Thôma, Yacôbê con của alphê, Simôn gọi là Nhiệt thành. 16 Yuđa con của Yacôbê, và Yuđa Iscariôt người đã là kẻ phản bội.

Ðoàn lũ dân chúng

17 Ði xuống với họ, Ngài dừng lại một chỗ đất bằng; có một nhóm đông môn đồ, cùng đoàn lũ dân chúng đông đảo: từ Yuđê, Yêsusalem và miền duyên hải Tyrô và Siđôn, 18 họ kéo đến dể nghe Ngài và để được chữa lành bệnh tật. Và những kẻ bị thần ô uế quấy nhiễu cũng được chữa lành, 19 và tất cả dân chúng tìm cách rờ đến Ngài vì có sức thiêng tự Ngài xuất ra mà chữa họ hết thảy.

Chúc phúc và chúc dữ

20 Ngước mắt nhìn môn đồ của Ngài, Ngài nói: "Phúc cho những kẻ nghèo khó, vì Nước Thiên Chúa là của các ngươi."

21 "Phúc cho những kẻ phải đói bây giờ, vì các ngươi sẽ được no đầy! Phúc cho những kẻ phải khóc bây giờ, vì các ngươi sẽ được vui cười!"

22 "Phúc cho các ngươi, khi thiên hạ oán ghét các ngươi, khi họ loại các ngươi đi cùng sỉ mạ, và khử trừ tên các ngươi như đồ xấu xa vì cớ Con Người. 23 Hãy vui sướng trong ngày ấy, hãy nhảy mừng, vì này: phần thưởng các ngươi sẽ lớn trên trời. Vì cũng cách ấy, cha ông chúng ta đã đối xử với các tiên tri."

24 "Song: khốn cho các ngươi, những kẻ giàu có! Vì các ngươi hiện đã có phần an ủi."

25 "Song: khốn cho các ngươi, những kẻ được no đủ bây giờ! Vì các ngươi sẽ phải đói."

"Khốn cho các ngươi là kẻ vui cười bây giờ! Vì các ngươi sẽ phải ưu phiền khóc lóc."

26 "Khốn cho các ngươi khi mọi người đều nói tốt cho các ngươi! Vì cũng cách ấy, cha ông chúng ta đã đối xử với các tiên tri giả."

Thương kẻ nghịch

27 "Nhưng Ta bảo các ngươi, những kẻ đang nghe Ta: Hãy yêu mến thù địch và làm ơn cho những người oán ghét các ngươi, 28 hãy chúc lành cho những kẻ nguyền rủa các ngươi, hãy khẩn cầu cho những kẻ ngược đãi các ngươi. 29 Kẻ tạt má này, hãy chìa má kia nữa; người đoạt áo choàng, cũng đừng cản nó lấy áo lót."

30 "Phàm ai xin, ngươi hãy cho; và kẻ đoạt của ngươi, ngươi chớ đòi lại!"

31 "Và các ngươi muốn được người ta làm cho các ngươi thế nào, thì các ngươi cũng hãy làm cho người ta như vậy."

32 "Và nếu các ngươi mến yêu những kẻ yêu mến các ngươi, thì còn ân với nghĩa gì? Vì ngay những kẻ tội lỗi cũng mến yêu những ai yêu mến chúng."

33 "Và nếu các ngươi thi ân cho những người giáng phúc cho các ngươi, thì còn ân với nghĩa gì? Các kẻ tội lỗi cũng làm thế. 34 Và nếu các ngươi cho vay mượn nơi những kẻ các ngươi còn trông lấy lại, thì còn ân với nghĩa gì? Cả những kẻ tội lỗi cũng cho kẻ tội lỗi vay mượn để hòng trả lại sòng phẳng."

35 "Song các ngươi hãy mến yêu địch thù, và hãy thi ân, hãy cho vay mượn, cho dù không trông báo đền. Và phần thưởng các ngươi sẽ lớn lao."

"Và các ngươi sẽ là những người con của Ðấng Tối Cao, vì Người nhân lành với những kẻ vô ơn, độc ác."

36 "Các ngươi hãy biết thương xót, như Cha các ngươi là Ðấng thương xót."

Chớ xét đoán

37 "Ðừng xét đoán, và các ngươi sẽ không bị xét đoán. Ðừng lên án. Hãy tha đi, và các ngươi sẽ được tha. 38 Hãy cho đi, và các ngươi sẽ được người ta cho lại. Người ta sẽ lấy đấu hảo hạng, đã dằn, đã lắc, đầy tràn tóe ra mà đổ vào vạt áo các ngươi. Vì các ngươi đong bằng đấu nào, thì cũng được đong trả lại bằng đấu ấy".

39 Ngài lấy cả câu ví mà nói Họ: "Mù có thể dẫn đàng cho mù được không? Cả hai sẽ không lăn cù xuống hố cả sao?"

40 "Môn đồ không lẽ hơn thầy; hoàn bị là mọi kẻ sẽ được như thầy."

41 "Sao? Ngươi thấy được mảnh dằm nơi mắt anh em ngươi, còn cái xà nơi mắt mình thì lại không để ý? 42 Làm sao ngươi có thể nói với các anh em ngươi: Nào anh! Anh để tôi kéo dằm nơi mắt ra cho, - trong khi chính ngươi không thấy được cái xà trong mình? Ðồ giả hình! Hãy liệu kéo xà khỏi mắt mình trước đã, đoạn ngươi sẽ trông rõ mà kéo dằm khỏi mắt anh em ngươi".

Việc làm chứng thực

43 "Vì cây tốt không sinh quả độc, còn cây độc không lẽ sinh quả tốt. 44 Bởi chưng, cứ do quả là biết mỗi cây; vì không lẽ người ta hái vả được nơi bụi gai, và vặt nho nơi cây ngấy! 45 Người lành tự kho lành lòng mình mà đem ra sự lành; và người ác tự tính ác mà đem ra sự ác: vì lòng chứa đầy những gì, thì miệng nó nói ra."

46 "Tại sao ngươi kêu với Ta: Lạy Chúa, lạy Chúa - mà điều Ta nói các ngươi lại không làm?"

Phải thi hành các lời Chúa Yêsu. Ví dụ xây nhà

47 "Mọi kẻ đến cùng Ta và nghe các lời Ta, và thi hành, thì ta chỉ cho các ngươi biết kẻ ấy giống ai: 48 nó giống như người xây nhà mà đã đào, đã bới sâu, đã đặt nền móng trên đá. Mùa lụt đến, sông ùa đập vào nhà ấy, nhưng không sức lay chuyển nó, vì nó đã được xây cất hẳn hoi. 49 Còn kẻ nghe mà không thi hành, thì giống như người xây nhà ngay mặt đất, không nền móng. Sông ùa đập vào nhà ấy, và tức khắc nó sập đổ. Và đổ vỡ lớn xảy ra cho nhà ấy!"

Chương 7

5. Phép Lạ. Yoan Thỉnh Vấn

Chữa một người đầy tớ viên bách quản

1 Khi Ngài đã xong xuôi mọi lời mà Ngài nói cho dân nghe, thì Ngài vào Capharnaum. 2 Tên đầy tớ của viên bách quản nọ bị ốm liệt gần chết. Và ông yêu quí nó. 3 Ðã nghe biết Ðức Yêsu, ông phái đến với Ngài ít người niên trưởng Do Thái, xin Ngài đến cứu chữa tên đầy tớ của ông. 4 Ðến nơi Ðức Yêsu, họ van nài Ngài cách khẩn thiết rằng: 5 "Ông ấy đáng được Ngài ban cho điều ấy; vì ông quí mến dân ta, và chính ông đã xây cất Hội trường cho chúng tôi". 6 Ðức Yêsu đi với họ. Khi Ngài không còn cách xa nhà bao nhiêu, thì viên bách quản phái thân hữu ra nói với Ngài: "Thưa Ngài xin đừng phiền thêm nữa! Vì tôi không đáng được Ngài vào mái nhà tôi, - 7 bởi thế mà tôi đã nghĩ mình không đáng đến cùng Ngài - song Ngài hãy phán một lời, cho tên hầu tôi khỏi. 8 Vì tôi đây đặt làm thuộc hạ - thế mà có lính tráng dưới quyền tôi, thì tôi bảo người này: "Ði đi!" là nó đi; và bảo người khác: "Ðến!" - là nó đến; và tôi bảo tôi tớ tôi: "Làm cái này!" - là nó làm" 9 Nghe các điều ấy, Ðức Yêsu đã ngạc nhiên về ông, và quay lại với dân chúng theo Ngài, Ngài nói: "Ta bảo các ngươi: Ta chưa hề gặp được một lòng tin lớn thế trong Israel". 10 Khi trở lại nhà, các kẻ được phái đi đã gặp tên đầy tớ an lành mạnh khỏe.

Con bà góa thành Naim sống lại

11 Sau đó Ngài đến thăm một thành gọi là Naim. Có môn đồ và dân chúng đông đảo cùng đi với Ngài. 12 Khi Ngài đến gần cửa thành, thì này người ta đang khiêng đi chôn một người chết, đứa con ruột của mẹ nó, và là một bà góa; và có đông dân chúng trong thành đi với bà. 13 Thấy bà ấy, Chúa chạnh lòng thương và nói với bà: "Ðừng khóc nữa!" 14 Tiến lại. Rồi Ngài nói: "Thanh niên! Ta bảo ngươi: hãy chỗi dạy!" 15 Và người chết ngồi chồm dậy và lên tiếng nói. Và Ngài trao lại cho mẹ nó, 16 Mọi người phát kinh hãi, và tôn vinh Thiên Chúa rằng: "Một tiên tri cao cả đã chỗi dậy giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân của Người!" 17 Và tiếng đồn ấy đã lan ra về Ngài trong toàn cõi Yuđê, và khắp cả vùng lân cận.

Yoan thỉnh vấn

Chúa Yêsu làm chứng về Yoan

18 Môn đồ Yoan tin lại cho Ông về hết các điều ấy. Gọi lại hai người trong nhóm môn đồ của mình, Yoan 19 phái họ đến với Chúa mà rằng: "Có phải Ngài là Ðấng sẽ đến, hay chúng tôi phải đợi người khác?" 20 Ðến nơi Ngài, các người ấy nói: "Yoan Tẩy giả sai chúng tôi đến với Ngài, mà rằng: Có phải Ngài là Ðấng sẽ đến, hay chúng tôi phải đợi người khác". 21 Ngay giờ ấy, Ngài chữa nhiều người khỏi bệnh hoạn tật nguyền, cùng thần dữ, và làm ơn cho nhiều người mù loà được thấy. 22 Ngài đáp lại và bảo họ: "Các ông hãy đi tin lại cho Yoan mọi điều mắt thấy tai nghe: Mù được sáng, què được đi, phung hủi được sạch, và điếc được nghe, kẻ chết sống lại, nghèo khó được nghe báo Tin Mừng. 23 Và phúc cho người không phải bị vấp ngã vì Ta."

24 Những người Yoan sai đến đã ra về, thì Ngài lên tiếng nói cùng dân chúng về Yoan: "Các người đi ra sa mạc để coi cái gì? Cây sậy rung trước gió ư? 25 Mà các người đi ra để xem gì? Một người ăn vận áo xống mịn màng ư? Nhưng này: những kẻ có y phục sang quí, sống trong kiều dưỡng, thì ở hoàng cung. 26 Mà các người đi ra để thấy gì? Một tiên tri ư? Phải! Ta bảo các người, và còn hơn tiên tri nữa. 27 Về ông đã có viết:

Này Ta sai thần sứ Ta đi trước mặt ngươi,

kẻ sẽ dọn đàng cho ngươi, đàng trước ngươi.

28 "Ta bảo các người, trong những kẻ sinh bởi người nữ, không có ai lớn hơn Yoan; nhưng người người nhỏ hơn trong nước Thiên Chúa, lại lớn hơn ông!"

29 "Toàn dân đã nghe và những người thu thiếu đã chứng nhận Thiên Chúa công minh, là chịu thanh tẩy của Yoan. 30 Còn Biệt phái và luật sĩ đã khinh màng ý định Thiên Chúa về họ, đã không chịu để ông thanh tẩy cho".

Chúa Yêsu nghĩ sao về người đồng thời

31 "Ta sẽ lấy ai mà ví người thế hệ này? Họ giống như ai? 32 Họ giống như lũ trẻ ngồi nơi chợ mà gọi với nhau rằng:

Chúng ta thổi sáo, chúng bay không muá!

Chúng ta than vãn, chúng bay không khóc!

33 Yoan Tẩy giả đến, không ăn bánh không uống rượu, thì các ngươi nói: "Ông ta có quỉ ám!" 34 Con Người đến, cũng ăn cũng uống, thì các ngươi nói: "kìa con người mê ăn, chè chén, bạn bè với quân thu thuế, và tội lỗi" 35 Nhưng sự khôn ngoan được biện chính nơi hết thảy các con cái mình".

Người phụ nữ thống hối và biết ơn

36 Có người Biệt phái kia mời Ngài tới dùng bữa với mình. Ngài vào nhà người Biệt phái, và lên giường ăn. 37 Và này: một phụ nữ, một người tội lỗi trong châu thành. Biết Ngài dùng bữa tại nhà người Biệt Phái, bà xách theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. 38 Ðứng phía sau đàng chân Ngài, bà khóc nức nỡ, sa nước mắt ướt đẫm chân Ngài. Xõa tóc trên đầu, bà cố lau sạch. Và tha thiết hôn chân Ngài và xức dầu thơm.

39 Thấy vậy, người Biệt phái đã mời Ngài, tự nói với mình: "Ông này, nếu quả thực là tiên tri, ắt đã biết người đàn bà rờ đến mình kia là ai, và thuộc hạng nào chứ: một đứa tội lỗi!" 40 Ðáp lại, Ðức Yêsu nói cùng ông: "Simôn, tôi có một điều muốn nói với ông". Ông đáp: "Thưa Thầy, xin cứ nói". - 41 "Hai người mắc nợ với một chủ kia; một người mắc năm trăm đồng quan, một người mắc năm mươi. 42 Bởi họ không có gì mà trả nợ, nên ông đã tha bổng cho cả hai. Vậy trong hai người ấy, ai sẽ cảm mến ông hơn?" 43 Ðáp lại, Simôn nói: "Tôi thiết tưởng là người đã được ông tha bổng nhiều hơn". Và Ngài nói với ông: "Ông đã xét cách chí lí". 44 Quay lại phía người phụ nữ, Ngài nói với Simôn: "Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông, Ông không gội nước chân tôi; còn bà ấy lấy nước mắt mà tưới đẫm chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau sạch. 45 Ông không hôn chào tôi; còn bà ấy, từ lúc vào, không ngớt tha thiết hôn chân tôi. 46 Ðầu tôi, một chút dầu ông cũng không xức, còn bà ấy lấy thuốc thơm mà xức chân tôi. 47 Nhân vì thế, tôi bảo ông: Các tội của bà, các tội lỗi nhiều đó, quả đã được tha rồi vì bà đã cảm mến nhiều. Ai được tha ít, cảm mến ít" 48 Rồi Ngài nói với bà kia: "Tội lỗi của ngươi đã được tha!" 49 Các kẻ đồng bàn mới nghĩ trong lòng họ: "Ông này là ai mà dám tha tội?" Nhưng Ngài nói cùng người phụ nữ:" Lòng tin của ngươi đã cứu chữa ngươi. Hãy đi bằng yên!"

Chương 8

Nhóm phụ nữ theo giúp Chúa Yêsu

1 Thời gian sau đó, Ngài rảo qua các thành, các làng, mà rao giảng và loan báo Tin mừng Nước Thiên Chúa. Có nhóm mười hai đi với Ngài, 2 và ít phụ nữ đã được chữa lành khỏi quỉ dữ cùng đau yếu: Maria gọi là người Magđala - có bảy quỉ đã xuất ra khỏi bà - 3 và Yoanna vợ của Khuza, viên quản lý của Hêrôđê, và Susanna cùng nhiều bà khác: họ đã kấy của cải của mình mà trợ giúp Ngài.

6. Các Ví Dụ Và Ít Phép Lạ

Ví dụ người gieo giống

4 Có dân chúng đông đảo tề tựu lại, và từ các thành người ta kéo đến cùng Ngài, thì Ngài nói bằng ví dụ:

5 "Người gieo giống đi ra gieo lúa giống cho mình. Và trong khi ngươì ấy gieo thì có phần rơi dọc đường, bị người ta chà dẫm lên, và chim trời ăn mất. 6 Phần khác rơi vào đá, và mộng mọc bị chết khô vì không ướt đủ. 7 Phần khác rơi vào giữa gai, gai cùng mọc làm nó chết ngạt. 8 Còn phần khác rơi vào đất tốt, mà nảy mộng mà đậu được gấp trăm". Nói thế rồi, Ngài kêu lên: "Ai có tai để nghe, thhì hãy nghe".

Tại sao Chúa Yêsu dùng ví dụ

9 Môn đồ hỏi Ngài: "Ví dụ ấy là gì?" 10 Ngài nói: "Ðã được ban cho các ngươi biết những mầu nhiệm Nước Thiên Chúa, còn chỉ ban cho kẻ khác trong câu ví:

họ nhìn mà không thấy,

họ nghe mà không hiểu."

Giải thích ví dụ gieo giống

11 "Ví dụ ấy là thế này: Hạt giống là lời Thiên Chúa. 12 Hạng "ở dọc đường", là những kẻ đã nghe, rồi ma quỉ đến mà cất lời đi khỏi lòng chúng, kẻo chúng tin mà được cứu. 13 Hạng "ở trên đá", là những kẻ khi nghe thì vui mừng đón lấy lời, nhưng chúng không có rễ, chúng tin nhất thời, song đến buổi thử thách thì tháo lui. 14 Hạng "rơi vào gai" là những kẻ đã nghe, rồi trên đường đời, bị những mối lo âu cùng phú quí, khoái lạc đời sống làm chết ngạt mà không kết quả. 15 Hạng "trên đất tốt" là những kẻ lấy tâm thành thiện ý nghe lời, và nắm giữ, và sinh hoa kết quả trong kiên nhẫn".

Ví dụ cái đèn. Ít di ngôn

16 "Không ai thắp đèn rồi lấy vò phủ đi, hay đặt gậm giường, nhưng là đặt trên giá đèn để cho những kẻ vào thấy được ánh sáng."

17 "Vì chưng không có gì mà lại không bày ra, và không gì kín mà lại sẽ không biết được, không đến lúc lộ liễu."

18 "Hãy coi chừng các người nghe làm sao? Vì phàm ai có, thì sẽ được cho thêm; còn ai không có, thì điều nó tưởng mình có cũng bị giựt mất".

Bà con đích thật của Chúa

19 Mẹ Ngài và các anh em Ngài đến gặp Ngài, nhưng họ không thể giáp mặt Ngài, vì có dân chúng. 20 Người ta báo tin cho Ngài: "Mẹ Thầy và em Thầy đứng ngoài muốn gặp Thầy!" 21 Ðáp lại, Ngài nói cùng họ: "Mẹ Ta và anh em Ta là những người này: những kẻ nghe và làm theo lời Thiên Chúa".

Sóng gió yên lặng

22 Một ngày kia, Ngài lên đò vớt các môn đồ và Ngài bảo họ: "Ta hãy qua bờ hồ bên kia!" Và họ đã ra khơi. 23 Trong khi họ quá giang, thì Ngài thiếp ngủ. Một trận gió táp ào xuống hồ. Nước tràn vào và họ lâm nguy. 24 Tiến lại họ đánh thức Ngài mà rằng: "Lạy Thầy, lạy Thầy, chúng tôi chết mất!" Tỉnh dậy, Ngài quát bảo sóng và nước. Và chúng nguôi dịu, và biển lại yên lặng. 25 Rồi Ngài nói với họ: "Lòng tin của các ngươi đâu?" Còn họ thì sợ hãi, kinh ngạc, mà nói với nhau: "Ông này là ai vậy mà truyền khiến cho cả gió và nước, và chúng phải vâng phục ông?"

Người quỉ ám xứ Ghêrasa

26 Họ ghé đò vào vùng dân Ghêtasa, tức là bờ đối diện Galilê, 27 Ngài ra mà lên đất, thì một người kia từ trong thành ra són gặp Ngài: một người có quỉ ám: đã khá lâu, nó không mặc áo xống, nhà cửa không ở, nhưng lại ở nơi mồ mả.

28 Thấy Ðức Yêsu, nó kêu lên, phục mình xuống trước mặt Ngài và nói lớn tiếng: "Tôi với Ngài nào có việc gì, Yêsu Con Thiên Chúa Tối cao? Tôi van xin Ngài: đừng làn khổ tôi!" 29 Là vì Ngài truyền cho thần ô uế ra khỏi người ấy. Ðã lắm lần quỉ chiếm giữ nó. Người ta phải lấy xiềng, lấy cùm trói mà giữ nó; nhưng nó bứt tung giây trói, mặc quỉ đẩy nó vào những nơi hoang vắng. 30 Ðức Yêsu hỏi nó: "Tên ngươi là gì?" Nó thưa: "Cơ binh", vì có nhiều quỉ nhập vào nó. 31 Chúng nài xin Ngài đừng truyền cho chúng xéo vào vực thẳm.

32 Ở đó có đàn heo khá đông được thả chăn trên núi. Và chúng nài xin Ngài cho chúng nhập vào heo. Và Ngài cho phép. 33 Quỉ xuất ra khỏi người ấy, và nhập vào heo; và đàn heo theo sườn núi chênh vênh xồng xộc nhào xuống hồ mà chết ngộp.

34 Thấy việc xảy ra, các kẻ chăn bỏ chạy, đem tin vào thành cùng đồng ruộng. 35 Người ta ra xem sự đã xảy ra. Họ đến nơi Ðức Yêsu và gặp người đã được trừ quỉ ngồi, đã mặc áo xống, trí tỉnh táo, bên chân Ðức Yêsu. Và họ kinh hãi. 36 Nhưng kẻ đã chứng kiến, thì kể lại cho họ nghe người quỉ ám đã được cứu làm sao. 37 Và tất cả đoàn lũ người vùng Ghêrasa xin Ngài đi khỏi họ, vì họ sợ quá bó thân lại. Còn Ngài thì lên đò mà trở về.

38 Người đã được trừ quỉ xin cho nó ở với Ngài, nhưng Ngài cho về mà rằng: 39 "Hãy trở về và tường thuật lại mọi điều Thiên Chúa đã làm cho anh". Người ấy ra đi rao truyền trong cả thành mọi điều Ðức Yêsu đã làm cho mình.

Người phụ nữ bị băng huyết. Cn gái ông Yairô

40 Khi Ðức Yêsu trở về, thì dân chúng nghinh đón Ngài, vì ai nấy đều ngóng đợi Ngài.

41 Và này: có người tên là Yairô đến; ông là một viên trưởng hội đường. Ông sấp mình dưới chân Chúa Yêsu, mà nài xin Ngài vào nhà ông, 42 vì ông có đứa con gái, người con một, chừng mười hai tuổi; và nó đã gần chết.

Trong khi Ngài đi thì dân chúng chen ngột cả Ngài.

43 Có một phụ nữ bị mất máu từ mười hai năm, [gia tư bao nhiêu cúng cho các thầy thuốc,] mà không ai có tài chữa nổi, 44 bà tiến lại đàng sau, mà rờ tua áo choàng của Ngài; và lập tức máu chảy đã cầm lại. 45 Và Ðức Yêsu nói: "Ai rờ đến Ta?" Ai nấy đều chối cả, Phêrô mới nói: "Thưa Thầy, dân chúng dồn dập lại chen phải Thầy đó!" 46 Nhưng Ðức Yêsu nói: "Có kẻ rờ đến Ta, vì Ta biết có sức nhiệm từ trong Ta đã xuất ra". 47 Thấy mình không ẩn trốn được, người phụ nữ run rẩy đến sấp mình lạy Ngài, thú ra trước mặt toàn dân vì lý do gì mình đã rờ đến Ngài, và làm sao lập tức mình đã được lành. 48 Còn Ngài thì nói với bà: "Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con, hãy đi bằng yên!"

49 Ngài còn đang nói, thì có người nhà viên trưởng hội đường đến nói: "Con gái ông chết rồi, đừng phiền hà đến Thầy nữa". 50 Ðức Yêsu nghe được, lên tiếng bảo ông: "Ðừng sợ! hãy tin mà thôi, và nó sẽ được cứu". 51 Ðến nhà, Ngài không cho phép ai vào với Ngài, chỉ trừ có Phêrô, Yoan và Yacôbê và cha mẹ đứa bé. 52 Mọi người đều khóc lóc và đấm ngực than vãn nó. Nhưng Ngài nói: "Ðừng khóc! nó không chết, nó ngủ đó". 53 Và họ cười nhạo Ngài, vì biết là nó chết rồi. 54 Còn Ngài thì cầm tay nó, cất tiếng nói: "Em bé! hãy chỗi dậy". 55 Hồn nó về lại và lập tức nó đứng dậy. Rồi Ngài ra lịnh bảo người ta cho nó ăn. 56 Cha mẹ nó sửng sốt, còn Ngài thì truyền dạy họ đừng nói cho ai về điều đã xảy ra.

Chương 9

7. Cuối Sứ Vụ Galilê

Chúa sai Mười hai Tông đồ đi rao giảng

1 Kêu cả nhóm mười hai lại Ngài ban cho họ uy lực và quyền năng trên mọi quỉ ma và quyền chữa các bệnh tật. 2 Và Ngài sai họ đi rao giảng Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh. 3 Ngài nói cùng họ: "Ðừng đem gì đi dàng, không gậy không bị, không bánh, không tiền bạc; mỗi người cũng đừng có hai áo. 4 Và đã vào nhà nào, thì hãy lưu lại nhà ấy cho đến lúc ra khỏi nơi ấy. 5 Phàm những ai không đón nhận các ngươi, thì hãy ra khỏi thành ấy, và rủ bụi chân để khỏi làm chứng cáo tội họ". 6 Họ ra đi rảo khắp các làng, loan báo Tin mừng và tra tay chữa lành bệnh khắp mọi nơi.

Hêrôđê và Chúa Yêsu

7 Hêrôđê quận vương nghe biết tất cả những sự xảy ra và đâm phân vân, vì có kẻ nói: "Yoan đã sống lại từ cỏi chết"; 8 còn kẻ khác: "Êlya đã hiện ra"; những người khác nữa: "Một tiên tri thời xưa nào đã sống lại". 9 Còn Hêrôđê thì nói: "Yoan! Ta đã cho chém đầu rồi! Ông này là ai mà ta lại nghe các điều như thế!" Và ông tìm cách giáp mặt Ngài.

Phép lạ bánh

10 Khi trở về, các tông đổ thuật cho Ngài mọi điều họ đã làm. Rồi đem họ theo mình, Ngài rút lui, biệt riêng ra, đến một thành gọi là Betsaiđa. 11 Dân chúng biết thì đi theo Ngài. Ngài tiếp đón họ, nói cho họ về Nước Thiên Chúa; và chữa lành những ai cần được cứu chữa.

12 Ngày đã bắt đầu xế; tiến lại nhóm mười hai nói với Ngài: "Xin Thầy cho dân chúng giải tán, để họ đi đến làng mạc quanh đây và các trại, mà trú ngụ và tìm lương thực, vì ta đang ở đây, trong chốn hiu quạnh". 13 Ngài nói cùng họ: "Thì các ngươi cho chúng ăn!" Họ nói: "Chúng tôi không có hơn năm chiếc bánh và hai con cá. Họa chăng là chúng tôi phải đi mua thức ăn cho cả toàn dân này!" 14 Vì số người chừng được năm ngàn. Ngài nói cùng môn đồ: "Cho họ ngã mình xuống, thành thừng cỗ, mỗi cỗ độ năm mươi". 15 Họ đã làm thế, và đã cho mọi người ngả mình xuống. 16 Cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, Ngài ngẩng mặt lên tròi và chúc tụng trên bánh cá, đoạn bẻ ra và cứ ban tiếp cho môn đồ để họ thết đãi dân chúng. 17 Ai nấy đều ăn và ăn no. Và còn cất được mảnh vụn dư lại mười hai giỏ.

Phêrô tuyên tín

Báo Thương khó 1

18 Và xảy ra là trong khi Ngài cầu nguyện riêng một nơi, và có môn đồ ở với Ngài, thì Ngài hỏi họ rằng: "Theo như dân chúng nói, thì Ta là ai?" 19 Ðáp lại họ thưa: "Yoan Tẩy giả; nhóm khác: là Êlya; nhóm khác nữa: là một tiên tri thời xưa nào đã sống lại". 20 Ngài nói với họ: "Còn các ngươi, các ngươi nói Ta là ai?" Ðáp lại Phêrô nói: "Ðức Kitô của Thiên Chúa". 21 Còn Ngài thì căn dặn truyền cho họ không được nói với ai điều đó, 22 mà rằng: "Con người phải chịu nhiều đau khổ, và bị hàng niên trưởng và các thượng tế cùng ký lục phế thải, bị giết đi, và ngày thứ ba sẽ sống lại".

Theo Chúa Yêsu

23 Ngài nói với mọi người: "Nếu ai muốn đi sau Ta thì hãy chối bỏ chính mình, hãy vác lấy khổ giá của mình mỗi ngày và hãy theo Ta!"

24 "Vì kẻ nào muốn cứu lấy sự sống mình, thì sẽ mất; còn kẻ nào mất sự sống mình vì Ta, thì kẻ ấy sẽ cứu nó."

25 "Nào người ta được ích gì khi được lời lãi tất cả thế gian, mà lại mất hay thiệt chính mình?"

26 "Kẻ nào hổ thẹn chối Ta và các lời Ta, thì Con Người cũng sẽ hổ thẹn chối nó, khi Ngài đến trong vinh quang của Ngài và của Cha cùng các thánh thiên thần."

27 "Ta nói thật với các ngươi: Trong những kẻ có mặt, có người sẽ không nếm biết cái chết, trước khi thấy Nước Thiên Chúa".

Chúa Yêsu biến hình trên núi

28 Xảy ra là sau những lời đó, chừng được tám ngày, thì đem theo mình Phêrô, Yoan, và Yacôbê, Ngài lên núi cầu nguyện. 29 Và trong lúc Ngài cầu nguyện, thì dung nhan mặt Ngài ra khác, y phục Ngài nên trắng ngời chớp sáng. 30 Và này có hai người đang đàm đạo với Ngài: đó là Môsê và Êlya; 31 hiện ra trong vinh quang, hai vị nói đến việc ra đi Ngài sắp hoàn tất tại Yêrusalem. 32 Phêrô cùng các bạn li bì giấc ngủ. Tỉnh dậy, họ thấy vinh quang của Ngài, và hai người đứng với Ngài. 33 Và vào lúc hai vị từ biệt Ngài, Phêrô nói với Ðức Yêsu: "Thưa Thầy, may quá có chúng tôi ở đây; để chúng tôi dựng ba lều, một cho Thầy, một cho Môsê, và một cho Êlya"; nhưng ông không biết mình nói gì. 34 Ông đang nói thế, thì xảy đến một đám mây, và nó rợp bóng trên họ. Họ kinh hãi, lúc các Ngài đi vào đám mây. 35 Và một tiếng phát ra tự đám mây: "Ngài là Con Ta, kẻ Ta đã chọn, các ngươi hãy nghe Ngài". 36 Trong khi tiếng phát ra, thì chỉ còn gặp một mình Ðức Yêsu ở đó. Và họ đã nín thinh; và suốt thời gian đó, họ không hề mách lại gì cho ai hay các điều họ được thấy.

Người quỉ ám kinh phong

37 Hôm sau, khi họ xuống núi, thì có đông dân chúng đi đón Ngài. 38 Và này trong dân chúng, có người kêu lên rằng: "Lạy Thầy, tôi van xin Thầy nhìn đến con tôi, vì nó là con một tôi. 39 Và này ma bắt nó; bỗng dưng nó kêu lên, làm nó giẫy đành đạch sùi bọt mép; khó khăn lắm ma mói tạm lui mà để cho nó nhừ tử. 40 Tôi đã xin môm đồ Thầy trừ quỉ, nhưng các ông không thể làm được". 41 Ðáp lại Ðức Yêsu nói: "Ôi! thế hệ cứng tin và tà vạy! cho đến bao giờ nữa, Ta sẽ ở với các ngươi? và phải chịu đựng các ngươi? Hãy đem con ông lại đây!" 42 Ðang lúc nó còn đi đến, thì quỉ xán nó xuống, làm nó giẫy đành đạch. Nhưng Ðức Yêsu quát bảo thần ô uế, và chữa đứa bé, đoạn trao lại cho cha nó. 43 Mọi người đều kinh ngạc trước sự oai nghi của Thiên Chúa.

Báo Thương khó 2

Ðang lúc mọi người đều bỡ ngỡ về các việc Ngài làm, Ngài nói với môn đồ của Ngài: 44 "Phần các ngươi, thì hãy ghi kỹ vào tai các lời này: Con người sắp bị nạp vào tay người đời". 45 Nhưng họ đã không hiểu lời ấy; đối với họ, lời ấy bị bưng kín, làm họ không hội ra ý nghĩa; và họ sợ, không dám hỏi Ngài về lời ấy.

Ðịa vị lớn lao đích thực

46 Ðã nảy tranh luận giữa họ là ai lớn hơn trong nhóm họ. 47 Nhưng Ðức Yêsu biết được tranh luận nơi lòng họ. Ngài kéo lại một đứa trẻ, đặt bên mình Ngài, 48 và nói với họ: "Kẻ nào tiếp đón trẻ nhỏ này vì danh Ta, tức là tiếp đón Ta; và kẻ tiếp đón Ta; là tiếp đón Ðấng đã sai Ta. Vì chưng ai nhỏ hơn trong các ngươi thì kẻ đó là lớn!"

Việc dùng Danh Chúa Yêsu

49 Yoan cất tiếng nói: "Thưa Thầy, chúng tôi thấy người kia lấy Danh Thầy trừ quỉ, và chúng tôi cố ngăn cản, vì hắn không theo chúng tôi". 50 Ðức Yêsu nói với ông: "Chớ ngăn cản! vì ai không chống lại các ngươi là ủng hộ các ngươi".

III. Hành Trình Lên Yêrusalem

1. Sai Môn Ðồ Ði Truyền Giáo

Luật yêu Mến. Lời Cầu Nguyện

Một làng Samari

51 Thời gian đã mãn, đến buổi Ngài siêu thăng, Ngài quả cảm đi lên Yerusalem, 52 và Ngài sai phái bộ đi trước Ngài. Họ ra đi vào một làng người Samari, hầu dọn sẵn chờ Ngài. 53 Nhưng người ta không đón tiếp Ngài, vì Ngài hướng tới Yerusalem. 54 Thấy vậy, hai môn đồ Yacôbê và Yoan nói: "Thưa Ngài, Ngài có muốn chúng tôi khiến lửa từ trời giáng xuống mà tiêu diệt chúng không?" 55Nhưng quay lại, Ngài quở mắng họ [và nói: "Các ngươi không biết các ngươi ứng theo thần khí nào? 56 Vì Con người đến không phải để hủy diệt mạng người ta mà để cứu chúng"] Và họ đi tới một làng khác.

Những đòi hỏi về môn đồ

57 Họ đang đi đường, thì có người nói cùng Ngài: "Tôi xin theo Thầy bất cứ Thầy đi đâu". 58 Và Ðức Yêsu bảo người ấy: "Chồn có hang, chim trời có tổ, chứ Con người không có chỗ ngã đầu".

59 Ngài nói cùng người khác: "Hãy theo Ta!" Người ấy thưa: "Xin cho phép tôi lui về nhà mà chôn cất cha tôi". 60 Ngài bảo người ấy: "Ðể kẻ chết chôn cất kẻ chết của chúng; còn ngươi hãy cứ đi rao giảng Nước Thiên Chúa".

61 Có người khác nói: "Thưa Ngài, tôi xin theo Ngài, nhưng cho phép tôi quay về trước đã để từ biệt người nhà tôi". 62 Nhưng Ðức Yêsu bảo [người ấy]: "Kẻ vừa tra tay vừa cầm cày vừa ngó lui sau là người bất kham đối với Nước Thiên Chúa!"

Chương 10

Chúa sai Bảy mươi hai môn đồ

1 Sau đó, Chúa cử thêm bảy mươi [hai] người khác, và sai họ, cứ từng hai người, đi trước Ngài đến mọi thành và nơi chốn Ngài định đến. 2 Ngài bả họ: "Mùa màng nhiều, thợ gặt ít! Vậy các ngươi hãy xin Chủ mùa sai thợ gặt đồng lúa của Người. 3 Các ngươi hãy đi! này Ta sai các ngươi như chiên vào giữa sói. 4 Ðừng mang ví tiền, bao bị, giày dép; cũng đừng chào hỏi dọc đường. 5 Hễ vào nhà nào, trước tiên hãy nói; Bình an cho nhà này! 6 Nếu ở đó, có con cái của phúc bình an, thì bình an các ngươi chúc sẽ đậu xuống trên đó, nhược bằng không, nó sẽ quay trở lại trên các ngươi. 7 Hãy lưu lại nhà ấy, và ăn uống những gì họ có, vì làm thợ thì đáng được công. Ðừng có hết nhà này lại sang nhà nọ. 8 Vào thành nào người ta tiếp đón các ngươi, thì họ dọn gì, các ngươi hãy ăn. 9 Và hãy chữa các kẻ ốm đau trong thành; hãy bảo họ: "Nước Thiên Chúa đã gần bên các ngươi!" 10 Vào thành nào người ta không tiếp đón các ngươi, thì hãy ra công trường mà nói: 11 "Ngay bụi trong thành các người dính chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin rũ trả lại. Song xin các người hãy biết điều này: Nước Thiên Chúa đã gần bên". 12 Ta bảo các ngươi: Ngày ấy, Sôđôm sẽ được xử khoan dung hơn là thành ấy."

13 "Khốn cho ngươi, Khorazin! Khốn cho ngươi, Betsaiđa! Vì nếu đã xãy ra tại Tyrô và Siđôn các phép lạ diễn ra giữa các ngươi, thì từ lâu, họ dã mặc bao bị, ngồi trên tro, mà ăn năn hối cải. 14 Nên khi phán xét, Tyrô và Siđôn sẽ được xử khoan dung hơn các ngươi. 15 Còn ngươi Capharnaum, dễ thường ngươi sẽ được nhắc đến tận trời sao? Ngươi sẽ phải nhào xuống địa ngục!"

16 "Ai nghe các ngươi là nghe Ta, và ai thảy bỏ các ngươi là thảy bỏ Ta, mà ai thảy bỏ Ta là thảy bỏ Ðấng đã sai Ta".

Bảy mươi hai môn đồ trở về

17 Nhóm bảy mươi hai trở về, mừng rỡ mà nói: "Thưa Ngài, nhân danh Ngài, thì cả ma quỉ cũng phải lụy phục chúng tôi!" 18 Nhưng Ngài nói với họ: "Ta đã thấy Satan như chớp nhoáng, tự trời sa xuống! 19 Này Ta ban cho các ngươi quyền dẵm trên rắn rít, bò cạp, và trên mọi quyền năng kẻ thù, và tuyệt nhiên không gì làm hại các ngươi được. 20 Song các ngươi chớ mừng vì ma quỉ phải lụy phục các ngươi, một hãy mừng vì tên các ngươi đã được ghi ở trên trời".

Mạc khải cho người bé mọn

21 Ngay giờ ấy, Ngài hân hoan trong thánh thần mà nói: "Lạy Cha là Chúa trời đất, Con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu các điều ấy với hạng khôn ngoan, thông thái, mà đã mạc khải cho kẻ bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là quyết ý của Cha!"

22 "Mọi sự đều đã được Cha Ta trao phó cho Ta, và không ai biết Con là trừ phi có Cha; và Cha Ta là ai, trừ phi có Con, và kẻ được Con khấng mạc khải ra cho".

Ðặc ân của môn đồ

23 Quay lại với môn đồ, Ngài bảo riêng [họ]: "Phúc cho mắt được thấy những điều các ngươi thấy! 24 Vì chưng Ta bảo các ngươi, nhiều tiên tri và nhiều vua Chúa đã muốn thấy điều các ngươi thấy, nghe điều các ngươi nghe, mà đã không được nghe".

Thỉnh vấn về điều răn trọng nhất

25 Và này một luật sĩ đã chỗi dậy, và muốn thử Ngài thì nói: "Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sống đời đời làm cơ nghiệp?" 26 Nhưng Ngài nói cùng người ấy: "Trong Lề luật đã viết gì? ông đọc làm sao?" 27 Ðáp lại người ấy nói: "Ngươi phải yêu mến Thiên Chúa, Thiên Chúa ngươi, hết lòng ngươi, hết linh hồn ngươi, hết sức lực ngươi, và hết trí khôn ngươi, và đồng loại ngươi như chính mình". 28 Ngài nói với người ấy: "Ông đã trả lời cách chí lý. Hãy làm thế và sẽ được sống".

Ví dụ người Samari nhân hậu

29 Người ấy muốn biện chính cho mình thì nói cùng Ðức Yêsu: "Nhưng ai là đồng loại của tôi?" 30 Tiếp lời, Ðức Yêsu nói: "Người kia từ Yerusalem xuống Yêricô, và đã sa vào ổ cướp; chúng lột hết áo xống và đánh nhừ tử người ấy, đoạn chúng bỏ mặc người ấy nữa sống nữa chết mà đi mất. 31 Tình cờ, một tư tế nọ cũng xuống theo con đường ấy, nhưng thấy người kia, ông tránh một bên mà đi qua. 32 Cũng vậy một Lêvit đến nơi, thấy thế cũng tránh một bên mà đi qua. 33 Một người Samari nọ, nhân đi qua đường, cũng đến nơi ấy, thấy thế thì chạnh lòng thương, 34 tiến lại mà ràng buộc thương tích người ấy, sau khi đã đổ dầu và rượu; đoạn vực người ấy lên lừa của mình mà đưa đến quán trọ, và săn sóc người ấy. 35 Sáng hôm sau, rút hai quan tiền, ông trao cho chủ quán mà bảo: "Ông hãy săn sóc người ấy, và phải tiêu pha gì thêm, thì chính tôi, vòng về, tôi sẽ trả ông". 36 Vậy theo ý ông, thì ai trong ba người ấy đã nên đồng loại của người sa vào ổ cướp?" 37 Ông ấy đáp: "Kẻ đã xử nhân nghĩa với người ấy". Ðức Yêsu nói với ông: "Cả ông nữa, hãy đi và làm như thế!"

Martha và Maria

38 Trong khi họ đi đường, Ngài đã vào một làng kia; một phụ nữ tên là Matrha đã đón Ngài vào nhà. 39 Bà có người em gái, gọi là Maria; bà này thì cứ ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Ngài. 40 Còn Matrha thì mãi bận rộn với việc phục dịch bộn bàng. Sấn lại bên, bà nói: "Thưa Ngài, Ngài không màng nghĩ tới sao: em tôi để tôi một mình phục dịch? Vậy xin Ngài bảo nó đở đần tôi với!" 41 Ðáp lại Chúa nói với bà ấy: "Matrha, Matrha, ngươi lo lắng xôn xao về nhiều chuyện! 42 Cần thì ít thôi, hay một điều thôi! Maria đã chọn phần tốt rồi, và sẽ không bị ai giựt mất!"

Chương 11

Kinh lạy Cha

1 Lần kia, Ngài cầu nguyện ở một nơi nọ; Ngài xong rồi, thì một môn đồ thưa Ngài: "Lạy Ngài, xin dạy chúng tôi cầu nguyện, như Yoan đã dạy các môn đồ của ông". 2 Ngài nói với họ: "Khi cầu nguyện, các ngươi hãy nói:

Lạy Cha

ước gì Danh Cha hiển thánh,

Nước Cha trị đến.

3 Xin cho chúng tôi mỗi ngày có bánh ngày này;

4 Xin tha tội cho chúng tôi,

vì chúng tôi cũng tha cho mọi khách nợ;

và chớ để chúng tôi sa cơn thử thách".

Ví dụ một người bạn xin bánh

5 Và Ngài nói cùng họ: "Trong các ngươi, giả sử một người có bạn thân, đi gặp bạn lúc nửa đêm và nói: Này bạn cho tôi vay ba chiếc bánh, 6 vì có người bạn ngang đường ghé lại với tôi, mà tôi lại không có gì mà đãi cả: 7 và người kia bên trong đáp lại bảo rằng: Ðừng làm rầy tôi; cửa đã khóa rồi, con cái tôi lại nằm cùng giường với tôi; tôi không thể dậy mà cho anh được; - 8 Ta bảo các ngươi: dẫu nó không muốn dậy mà cho anh ta vì bạn thân, thì cũng vì anh ta mặt dày mày dạn mà cũng phải chỗi dậy cho anh ta những gì anh ta cần đến".

Sức hiệu nghiệm của lời cầu xin

9 "Và Ta bão các ngươi: Hãy xin, thì sẽ được; hãy tìm thì sẽ gặp; hãy gõ thì sẽ mở cho, 10 Vì phàm ai xin thì lĩnh; ai tìm thì gặp; và ai gõ thì sẽ mở cho. 11 Trong các ngươi ai là cha, có con xin cá, há lại lấy rắn thay cá mà cho nó ư? 12 Hay là: nó xin trứng, há lại cho nó bò cạp ư? 13 Vậy nếu các ngươi, tuy là ác, còn biết lấy của lành làm quà cho con, thì huống hồ là Cha các ngươi, tự trời, Người sẽ ban thánh thần cho những ai xin Người".

2. Tranh Luận Về Sứ Mạng Chúa Yêsu

Bêelzêbul

14 Ngài trừ một quỉ, và nó là quỉ câm. Quỉ xuất ra rồi, thì người câm nói được; và dân chúng kinh ngạc. 15 Nhưng có ít kẻ trong họ nói: "Ông ta nhờ Bêelzêbul, đầu mục của quỉ, mà trừ quỉ". 16 Có những kẻ khác, để thử Ngài, thì đòi Ngài một dấu lạ bởi trời. 17 Còn Ngài biết các suy tưởng của họ thì nói với họ: "Phàm nước nào chia bè chống lại với nhau, thì sẽ bị điêu tàn, và nhà này đổ đè nhà nọ. 18 Và nếu Satan chia bè chống lại với mình, thì làm sao nước của nó sẽ vững được?... vì các ngươi nói Ta nhờ Bêelzêbul mà trừ quỉ, thì bè phái các ngươi nhờ ai mà trừ quỉ? Bởi đó chính họ sẽ xét xử các ngươi. 19 Nếu Ta nhờ Bêelzêbul mà trừ quỉ, thì bè phái các ngươi nhờ ai mà trừ quỉ? Bởi đó chính họ sẽ xét xử các ngươi. 20 Ví bằng Ta nhờ ngón tay Thiên Chúa mà trừ quỉ, thì quả là Nước Thiên Chúa đã đến trên các ngươi."

21 "Khi một người mạnh, võ trang đầy đủ canh giữ đền đài của mình, của cải nó tất được an toàn. 22 Nhưng một khi có một người mạnh hơn nó đến thắng được nó, thì người ấy tước lấy vũ trang nó ỷ cậy; và phân phát chiến phẩm của nó".

23 "Ai không đi với Ta là chống lại Ta, và kẻ không cùng Ta thu họp là làm tan tác."

24 "Khi thần ô uế xuất khỏi một người, thì nó rảo quanh những nơi khô cháy, tìm chốn nghỉ ngơi mà tìm không ra, nó mới nói: Ta sẽ về lại nhà ta, nơi ta đã bỏ ra đi. 25 Ðến nơi, nó thấy đã quét tước và trang trí hẳn hoi. 26 Bấy giờ nó đi, và đem theo bảy thần khác dữ dằn hơn nó; chúng vào mà lập cư ở đó. Và tình cảnh cuối cùng của người ấy lại tệ hơn trước".

Mối phúc thật

27 Ðang khi Ngài nói thế, thì giữa dân chúng, một bà cất tiếng nói với Ngài: "Phúc cho lòng dạ cưu mang ông, và vú ông đã bú!" 28 Nhưng Ngài nói: "Phải hơn, phúc cho những ai nghe lời Thiên Chúa mà noi giữ".

Dấu Yôna

29 Dân chúng tụ họp lại, thì Ngài lên tiếng nói: "Thế hệ này là một thế hệ xấu xa: chúng đòi dầu lạ, nhưng sẽ không cho chúng dấu lạ nào, trừ phi dấu lạ Yôna. 30 Vì như Yôna đã nên một dấu cho dân Ninivê thế nào, thì Con Người cũng sẽ như thế cho thế hệ này".

31 "Nữ hoàng phương Nam khi phán xét, sẽ chỗi dậy đối chất với những người thế hệ này và kết án chúng, vì bà đã từ tận cùng mặt đất, đến nghe sự khôn ngoan của Salômôn; mà này có gì hơn Salômôn nữa ở đây! 32 Dân Ninivê, khi phán xét, sẽ đứng lên đối chất với thế hệ này và kết án chúng, vì họ đã hối cải theo lời rao giảng của Yôna; mà này, có gì hơn Yôna nữa ở đây!"

Ví dụ cái đèn. Ít di ngôn

33 "Không ai thắp đèn rồi đặt trong buồng kín, hay dưới đấu, nhưng là trên giá đèn, để cho những kẻ đi vào cũng thấy được sáng tỏ."

34 "Ðèn của thân thể tức là mắt ngươi. Khi mắt ngươi đơn thuần, thì toàn thân ngươi sáng láng; một khi nó vạy vò, thì thân thể ngươi sầm tối. 35 Vậy hãy xét xem có khi ánh sáng trong ngươi lại là tối tăm chăng? 36 Vậy nếu toàn thân ngươi sáng láng không phần nào sầm tối, ắt nó sẽ sáng láng tất cả, cũng như khi đèn tỏa hào quang soi chiếu ngươi".

Hạch tội Biệt phái và luật sĩ

37 Ngài nói thế rồi, có người Biệt phái mời Ngài vào dùng bữa trưa với mình. Ngài đi vào và lên giường ăn. 38 Thấy vậy, người Biệt phái ngạc nhiên, vì bắt đầu. Ngài không thanh tẫy trước bữa ăn. 39Nhưng Chúa nói cùng người ấy: "Ấy đó, các ngươi Biệt phái, các ngươi rửa sạch bề ngoài chén dĩa, mà bề trong các ngươi thì lại đầy tham ô và độc ác! 40 Ðồ điên dại, thế thì Ðấng dựng ra bên ngoài, lại đã không dựng nên bên trong sao? 41 Song, trong có gì thì bố thí đi; và này: mọi sự sẽ trở nên trong sạch cho các ngươi."

42 "Nhưng khốn cho các ngươi, Biệt phái, các ngươi đi nộp thuế thập phân về bạc hà, vân hương, rau cỏ mọi thứ mà lại nhãng qua dạ chính trực, lòng yêu mến Thiên Chúa; chính các điều này phải thi hành, mà đừng sao nhãng các điều kia."

43 "Khốn cho các ngươi, Biệt phái, các ngươi chuộng cái chỗ nhất nơi hội đường cùng bái chào ngoài công trường!"

44 "Khốn cho các ngươi, các ngươi như mả ẩn tàng, mà thiên hạ đi lên mà không biết".

45 Ðáp lại một luật sĩ nói với Ngài: "Thưa Thầy, nói thế tức là Thầy sỉ mạ cả chúng tôi!" 46 Ngài đáp: "Khốn cho các ngươi nữa, luật sĩ, các ngươi chất những gánh không thể vác nổi cho người ta, còn chính các ngươi lại không đụng đến gánh đó bằng một ngón tay!"

47 "Khốn cho các ngươi, các ngươi xây cất mả các tiên tri, còn cha ông các ngươi đã giết họ! 48 Vậy ra các ngươi là nhân chứng và tán thành việc làm của cha ông các ngươi: cha ông các ngươi giết họ, còn các ngươi xây (mồ)!"

49 "Vì thế, sự khôn ngoan của Thiên Chúa đã phán: Ta sẽ đến với chúng, tiên tri và tông đồ; và có người sẽ bị chúng giết chết và bắt bớ, 50 ngõ hầu dòng giống này sẽ bị hỏi tội về máu của hết các tiên tri đã phải đổ ra từ tạo thiên lập địa, 51 từ máu của Abel cho đến máu của Zacarya đã bị giết giữa bàn thờ và đền thánh. Phải! Ta bảo các ngươi, thế hệ này sẽ bị hỏi tội!"

52 "Khốn cho các luật sĩ, các ngươi cất đi chìa khóa mở đàng hiểu biết! Chính các ngươi đã không vào, mà những kẻ muốn vào, các ngươi lại ngăn cản".

53 Khi Ngài ra khỏi đó, thì ký lục và Biệt phái theo dõi Ngài gắt gao, và vặn hỏi Ngài về lắm chuyện, 54 mưu mô sao săn cho được điều gì Ngài lỡ miệng nói ra.

Chương 12

Hãy dạn dĩ xưng danh Chúa Yêsu

1 Trong khi có hàng vạn dân chúng tụ tập lại, đến đỗi dẵm xéo lên nhau, thì Ngài lên tiếng bảo, trước tiên là cho môn đồ của Ngài: "Hãy coi chừng men, tức là sự giả hình của Biệt phái!

2 "Không gì che dấu mà lại sẽ không bại lộ, và không có gì kín ẩn mà lại sẽ không bị thấu biết. 3 Bởi vậy mọi điều các ngươi nói trong tối, sẽ bị nghe biết nơi ánh sáng, và điều các ngươi rỉ tai nói trong buồng kín sẽ được rao trên sân gác."

4 "Ta bảo các ngươi là bạn hữu của Ta: "Ðừng sợ những kẻ giết được thân xác, và sau đó không còn có thể làm gì hơn nữa. 5 Ta sẽ chỉ cho các ngươi phải sợ ai: Hãy sợ Ðấng, cho chết rồi, lại có quyền tống vào hoả ngục. Phải! Ta bảo các ngươi, hãy sợ Ðấng ấy! 6 Năm con chim sẻ, há chẳng bán hai đồng tiền sao? Thế mà không một con nào bị quên trước mặt Thiên Chúa! 7 Song cả những sợi tóc trên đầu các ngươi cũng đã được cộng sổ cả rồi! Ðừng sợ! Các ngươi quí giá hơn chim sẻ nhiều!"

8 "Ta bảo các ngươi, phàm ai xưng Ta ra trước mặt người đòi, thì Con người cũng phải xưng người ấy ra trước mặt thiên thần của Thiên Chúa; 9 còn kẻ chối Ta trước mặt người đời, thì cũng sẽ bị chối trước mặt thiên thần của Thiên Chúa."

10 "Phàm ai nói lời nghịch đến Con người, điều đó sẽ tha được; nhưng với kẻ phạm thượng đến Thánh thần, thì sẽ không tha được."

11 "Khi người ta điệu ngươi đến hội đường, và những kẻ chức trọng quyền cao, các ngươi đừng lo phải biện hộ gì và làm sao, hay phải nói gì, 12 vì Thánh thần sẽ dạy các ngươi ngay giờ đó những điều phải nói".

Ðừng tích của cải

13 Có người trong dân chúng nói với Ngài: "Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia gia tài với tôi". 14 Ngài nói với nó: "Này anh! ai đã đặt Ta làm thẩm phán, hay làm trọng tài trên các anh".

15 Rồi Ngài nói cùng họ: "Hãy coi chừng! hãy lo giữ mình tránh mọi thứ tham lam, vì không phải ai được sung túc, là đời sống người ấy (được chắc chắn) nhờ nơi của cải".

16 Ngài nói cùng họ một ví dụ, rằng: "Có ngươì phú hộ, ruộng nương được mùa, 17 nên suy tính với mình rằng: Ta phải làm gì? vì ta không còn chỗ nào mà tích trữ hoa màu nữa. 18 Ðoạn người ầy nói: Ta sẽ làm thế này: Phá quách các lẫm đi, mà xây dựng lẫm lớn hơn, rồi chất cả lúa má, và của cải vào đó, 19 rồi ta sẽ nhủ hồn ta: Hồn ơi! mầy có chán của cải, sẵn đó cho nhiều năm; nghỉ đi! ăn uống đi! hưởng đi! 20 Nhưng Thiên Chúa bảo nó: Ðồ ngốc! ngay đêm nay, người ta sẽ đòi ngươi trả lại hồn ngươi, mọi điều ngươi đã soạn kia sẽ về tay ai? 21 Như thế đó, kẻ lo chất kho cho mình, mà không biết làm giàu nơi Thiên Chúa".

Về Thiên Chúa quan phòng

22 Ngài nói cùng môn đồ: "Vì thế Ta bảo các ngươi: Chớ lo cho mạng sống: các ngươi ăn gì? hay cho thân xác: các ngươi mặc gì? 23 Vì mạng sống chắc hơn của ăn, và thân xác ắt hơn áo mặc. 24 Hãy nghiêm xem giống quạ, chúng không gieo, không gặt, chúng không có kho lẫm, và Thiên Chúa nuôi nấng chúng! 25 Nào ai trong các ngươi chỉ lo mà có thể thêm cho đời mình một gang nào nữa? 26 Vậy nếu điều ti tiểu nhất, các ngươi còn không thể làm, tại sao lại phải áy náy về các điều khác? 27 Hãy nghiệm xem giống huệ; làm sao chúng không canh cửi, cũng chẳng dệt khâu! nhưng Ta bảo các ngươi: Salomôn trong cả vinh hoa đời ông, cũng không an vận sánh tày một đoá hoa đó. 28 Nếu cỏ ngoài đồng, nay còn, mai sẽ quăng lò, mà Thiên Chúa còn mặc cho như thế, thì huống hồ các ngươi, hỡi quân yếu tin! 29 Các ngươi chớ tìm hỏi: các ngươi ăn gì? các ngươi uống gì? Chớ bồn chồn lo lắng! 30 Các điều đó, dân ngoại nơi thế gian kiếm tìm. 31 Song hãy tìm kiếm Nước của Người, và các điều ấy sẽ được ban thêm cho các ngươi!"

32 "Ðừng sợ! hỡi đàn chiên nhỏ bé! Vì Cha các ngươi đã khấng ban Nước cho các ngươi!"

33 "Của cải, các ngươi hãy bán đi mà bố thí! Hãy sắm cho mình những ví tiền sẽ không hề cũ nát, kho tàng không hao vơi trên trời, nơi trộm không lai vãng, và một không nhấm nát. 34 Vì kho tàng các ngươi ở đâu, thì lòng các ngươi cũng ở đó".

Sẵn sàng tỉnh thức

35 "Các ngươi hãy lo sao: áo xắn đai lưng và đèn chong sáng, 36 Các ngươi hãy nên giống như những người đợi chủ về, lúc mãn tiệc cưới, để thoạt chủ về gõ cửa, thì lập tức mở được cho chủ. Phúc cho những tôi tớ nào chủ đến mà sẽ gặp được đang canh thức! 37 Quả thật, Ta bảo các ngươi, chủ sẽ thắt lưng, đặt họ nằm xuống giường tiệc; và qua kại, chủ sẽ hầu bàn cho họ. 38 Và giả như ông đến, dù lối canh hai, hay canh ba, mà còn gặp được như thế, thì họ có phúc thật!"

39 "Hãy biết điều này: Nếu gia chủ đã giết giờ nào trộm đến, tất ông đã không để nhà mình bị đào ngạch. 40 Các ngươi cũng vậy, hãy sẵn sàng, vì vào chính giờ các ngươi không ngờ, thì Con người sẽ đến".

41 Phêrô mới nói: "Thưa Ngài, Ngài nói ví dụ đó cho chúng tôi, hay tất cả mọi người?" 42 Và Chúa nói: "Vậy ai là người quản lý trung thực, khôn ngoan, chủ sẽ đặt trên nô bộc của ông, để phân phát phần thực phẩm cho phải thời? 43 Phúc cho tôi tớ đó, chủ đến mà gặp nó đang làm như thế! 44 Ta bảo thật các ngươi: chủ sẽ đặt người ấy cai quản tất cả của cải nhà mình. 45 Nhưng nếu tên đầy tớ ấy nghĩ trong lòng: Chủ ta trễ lâu mới về; và ta tra tay đánh đập tớ trai, tớ gái, và ăn uống say sưa, 46 chủ tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày nó không ngờ, vào giờ nó không biết, ông sẽ khai trừ nó, cho nó đồng phận cùng những kẻ bội tín."

47 "Ðầy tớ nào đã biết ý chủ mình, mà lại không dự bị sẵn sàng hay không làm theo ý chủ, thì sẽ ăn đòn nhiều hơn. 48 Còn kẻ không biết, nhưng đã làm điều đáng phải đòn, thì sẽ ăn đòn ít hơn."

"Kẻ được cho nhiều, thì cũng bị hỏi nhiều; và kẻ được gởi nhiều thì cũng bị đòi hỏi nhiều hơn".

3. Kêu Gọi Hối Cải

Thời buổi nghiêm trọng

49 "Ta đã đến ném lửa xuống đất, và nào Ta ước mong gì, nếu nó đã được nhen lên. 50 Có thanh tẩy Ta phải chịu, và Ta những bồn chồn chờ đến lúc hoàn tất!"

51 "Các ngươi nghĩ: Ta xuất hiện để ban bình an trên mặt đất ư? Không đâu! Ta bảo các ngươi, không gì khác ngoài sự chia rẽ: 52 Vì từ nay, trong một nhà có năm người, sẽ có chia rẽ: ba với hai, hai với ba. 53 Họ sẽ chia rẽ với nhau: cha với con, con với cha, mẹ với con gái, con gái với mẹ; mẹ chồng với nàng dâu, nàng dâu với mẹ chồng".

54 Và Ngài nói với dân chúng: "Khi các ngươi thấy: Mây mọc bên Ðoài, tức khắc các ngươi nói: Mưa kéo đến. Và có như vậy. 55 Khi (thấy): Gió nồm bốc thổi; các ngươi nói: Trời sẽ hanh. Và có thế. 56 Quân giả hình! Rằng đất và trời, các ngươi biết thẩm định; còn về thời buổi này, sao các ngươi lại không biết thẩm định?'"

Hãy giàn hòa sao cho kịp thời

57 "Sao các ngươi tự mình không xét lấy cái gì là phải? 58 Như khi ngươi cùng đối phương đến quan tòa, dọc đường hãy lo sao cho ổn với nó, kẻo nó lôi ngươi đến thẩm phán, và thẩm phán nạp ngươi cho lý hình, và lý hình tống ngươi vào ngục. 59 Ta bảo ngươi: ngươi sẽ không ra khỏi đó, bao lâu ngươi chưa trả nốt đồng trinh cuối cùng".

Chương 13

Kêu gọi ăn năn hối cải

1 Nhằm lúc ấy, có ít người đến báo tin cho Ngài về những người Galilê, Philatô đã đổ máu hòa với tế lễ của họ. 2 Ðáp lại, Ngài nói với họ: "Các người tưởng như người Galilê ấy là hạng tội lỗi hơn mọi người Galilê khác, vì đã phải khốn như thế sao? 3 Không đâu! Ta bảo các ngươi! Nhưng nếu các ngươi không hối cải, thì các ngươi hết thảy cũng sẽ bị tiêu diệt như thế, 4 Hay mười tám người đã bị tháp Silôam đổ xuống đè chết kia, các ngươi tưởng họ có tội nợ nơn mọi người trú ngụ tại Yêrusalem sao? 5 Không dâu! Ta bảo các ngươi! Nhưng nếu các ngươi không hối cải, các ngươi cũng sẽ bị tiêu diệt in như thế".

6 Ngài nói ví dụ này: "Người kia có cây vả trồng trong vườn nho. Ông đến tìm quả nơi nó mà không gặp. 7 Ông mới nói với người làm vườn nho: "Này, ba năm ta đến tìm quả nơi cây vả này, mà không gặp. Anh hãy chặt quách nó đi; để làm gì cho hại đất?" 8 Người kia đáp lại: "Thưa ông, xin để nó năm nay nữa, chờ tôi cuốc xới xung quanh nó và bón phân. 9 Không chừng sau này nó sinh quả... Bằng không xin ông cứ chặt nó đi!"

Chữa người phụ nữ còng lưng

10 Nhân ngày Hưu lễ, Ngài gỉang dạy tại một hội đường. 11 Và này: một phụ nữ bị ma bịnh nhập đã mười tám năm; lưng bà còng xuống, bà không thể nào ngẩng hẳn lên được. 12 Thấy bà ấy, Ðức Yêsu gọi lại mà bảo: "Này bà, bà được thoát khỏi tật đó!" 13 Ðoạn Ngài đặt tay trên bà và ngay đó, người đàn bà thẳng lại và bà tôn vinh Thiên Chúa.

14 Viên trưởng hội đường uất ức vì Ðức Yêsu đã chữa vào ngày Hưu lễ, nên cất tiếng bảo dân chúng: "Ðã có sáu ngày để làm những việc phải làm; vậy thì các ngươi hãy đến xin chữa trong những ngày ấy, chứ đừng vào ngày Hưu lễ!" Chúa đáp lại và nói:

15 "Quân giả hình! Ngày Hưu lễ, các ngươi mỗi người lại không cởi bò hay lừa mình khỏi chuồng, và dẫn đi uống nước sao? 16 Còn nữ tử Abraham này, Satan đã cột trói nay là mười tám năm, thì lại không được cởi xiềng xích trong ngày Hưu lễ ư?" 17 Bởi Ngài nói thế, thì mọi kẻ chống đối Ngài phải xấu hổ, và dân chúng hết thảy vui mừng về mọi việc hiển vinh Ngài làm.

Ví dụ hạt cải và men bánh

18 Vậy Ngài nói: "Nước Thiên Chúa giống như cái gì? Ta sẽ lấy gì mà so sánh? 19 Thì cũng in như hạt cải người nọ lấy vất vào vườn mình; nó lớn lên và thành một cây và chim trời nương náo nơi cành nó".

20 Ngài lại nói: "Ta sẽ lấy gì mà so sánh Nước Thiên Chúa? 21 Thì cũng in như men bà nọ lấy mà vùi vào ba rá bột, cho đến khi tất cả dậy men".

Những lời cảnh tỉnh Israel

22 Ngài rảo khắp các thành các làng, mà giảng dạy và tiếp tục hành trình đi Yêrusalem. 23 Có người nói với Ngài: "Thưa Ngài, ít người được cứu thôi phải không?" Ngài nói cùng họ: 24 "Hãy chiến đấu để qua cửa hẹp mà vào, vì Ta bảo các ngươi: Có lắm kẻ sẽ tìm cách vào, nhưng không thể được."

25 Một khi gia chủ dậy khóa cửa rồi, và các ngươi bắt đầu đứng ngoài gõ cửa, mà rằng: "Thưa Ngài, xin mở cửa cho chúng tôi!"; đáp lại, Ngài sẽ bảo các ngươi: "Ta không biết các ngươi từ đâu đến".26 Bấy giờ các ngươi lên tiếng nói: "Chúng tôi đã ăn đã uống trước mặt Ngài, và Ngài đã giảng dậy nơi phố xá của chúng tôi". 27 Nhưng Ngài sẽ bảo các ngươi rằng: "Ta không biết các ngươi tự đâu đến; Hãy kéo đi xa Ta, hết thảy phường tàn ác".

28 "Ở đó sẽ có khóc lóc và nghiến răng, khi các ngươi thấy Abraham, Ysaac và Yacob cùng các tiên tri hết thảy trong Nước Thiên Chúa, còn các ngươi thì bị đuổi ra bên ngoài. 29 Và người ta sẽ từ phương Ðông phương Tây, từ phương Bắc phương Nam mà đến, và được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa."

30 "Và này có những người cuối hết sẽ nên đầu hết, và có những kẻ đầu hết sẽ nên cuối hết".

Cáo già Hêrôđê

31 Cũng vào giờ ấy, có ít người Biệt phái đến gặp Ngài mà nói: "Ông hãy ra đi khỏi nơi đây vì Hêrôđê muốn giết ông". 32 Và Ngài bảo họ: "Các ông hãy đi nói với con cáo đó: Này! Ta trừ quỉ và xong xuôi các việc chữa lành hôm nay và ngày mai; và ngày thứ ba là Ta được chu toàn. 33 Song hôm nay và ngày mai, cùng ngày mốt, Ta phải ra đi vì không lẽ một tiên tri lại chết ngoài Yerusalem".

Lời tiên tri về Yêrusalem

34 "Yerusalem! Yerusalem! kẻ giết các tiên tri và ném đá những người đã được sai đến cùng ngươi! Ðã bao lần Ta muốn thâu họp con cái ngươi lại như gà mẹ họp ổ con dưới cánh..., mà các ngươi đã không muốn! 35 Thì này, nhà của các ngươi phải bỏ mặc các ngươi. Nhưng Ta bảo các ngươi: các ngươi sẽ chẳng thấy Ta cho đến khi các ngươi nói: "Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa mà đến!"

Chương 14

Chữa người thủy thũng ngày Hưu lễ

1 Ngài vào nhà một đầu mục Biệt phái ngày Hưu lễ để dùng bữa; và họ rình xét Ngài. 2 Và này: có một người mắc bệnh thủy thũng trước mặt Ngài. 3 Ðức Yêsu lên tiếng nói cùng luật sĩ và Biệt phái rằng: "Ngày Hưu lễ được phép chữa hay không?" 4 Nhưng họ cứ im lìm, Ngài nắm lấy người ấy mà chữa lành, đoạn cho lui về. 5 Rồi Ngài nói cùng họ: "Ai trong các Ông có đứa con hay bò vật sa xuống giếng, mà lập tức lại không kéo nó lên sao, trong ngày Hưu lễ?" 6 Với lời lẽ đó, họ đã không thể đáp lại gì được.

Nhân dịp bữa ăn: chọn chỗ và mời khách

7 Ngài nói cùng khách dự tiệc một ví dụ, vì thấy họ háo hức chọn cỗ nhất. Ngài nói cùng họ: 8 "Khi ngươi được ai mời vào tiệc cưới, ngươi chớ đặt mình ngay cỗ nhất, kẽo lỡ có người thế giá hơn ngươi đã được người ấy mời, 9 khiến kẻ mời ngươi và người ấy, phải đến bảo ngươi: "Xin nhường chỗ cho ông này" và bấy giờ ngươi phải xấu hổ mà tuột xuống chỗ cuối. 10 Nhưng khi được mời, ngươi hãy đi đặt mình nơi chỗ cuối, để khi kẻ mời ngươi đến nói với ngươi: "Ông bạn! xin tiến lên chỗ cao hơn!" Bấy giờ ngươi sẽ được danh giá trước mặt mọi người đồng bàn với ngươi. 11 Vì phàm kẻ nào nhắc mình lên sẽ bị hạ xuống, và kẻ hạ mình xuống sẽ được nhắc lên".

12 Còn với kẻ đã mời Ngài, Ngài nói: "Khi ngươi dọn điểm tâm hay bữa tiệc, thì đừng cứ mời bạn bè ngươi, anh em, thân thuộc ngươi, hay láng giềng giàu có, kẻo họ sẽ mời đáp lễ ngươi, thành thử ngươi được báo đền. 13 Nhưng khi nào thết tiệc, ngươi hãy mời những kẻ ăn mày, tàn tật, què quặt, đui mù; 14 và ngươi sẽ có phúc! vì họ không có gì báo đền ngươi lại. Bởi chưng ngươi sẽ được báo đền khi kẻ lành sống lại".

Ví dụ: mời khách, khách cáo từ

15 Nghe thế, một người đồng bàn nói với Ngài: "Phúc cho kẻ được dự tiệc trong nước Thiên Chúa!" 16 Ngài mới nói với người ấy: "Người kia dọn tiệc lớn, và mời nhiều người. 17 Ðến giờ tiệc, ông sai tên đầy tớ đi báo cho khách đã mời: "Xin ông đến cho, sẵn sàng cả rồi". 18 Họ mới nhất loạt xin kiếu hết thảy. Người thứ nhất (cho) nói với ông: "Tôi mới tậu ruộng, tôi cần phải đi thăm. Dám xin ông cho phép tôi kiếu". 19 Người khác rằng: "Tôi đã tậu năm cặp bò và tôi đi thử chúng; dám xin ông cho phép tôi kiếu". 20 Người khác nữa rằng: "Tôi mới cưới vợ, và bởi đó không thể đến được".

21 Tên đầy tớ lui về, báo sự tình cho chủ. Bấy giờ chủ bảo đầy tớ: "Anh hãy ra mau ngoài phố, và các ngõ hẻm trong thành mà dẫn ăn mày, tàn tật, đui mù, què quặt vào đây". 22 Ðầy tớ lại rằng: "Trình ông, ông truyền sao, thì đã làm rồi, thế mà vẫn còn chỗ". 23 Chủ bảo đầy tớ: "Anh hãy ra đàng sá, bờ giậu, và cố ép người ta vào cho đầy nhà tôi. 24 Vì này ta bảo các ngươi: Những khách đã được mời kia, sẽ không một người nào được nếm tiệc của ta".

Những điều kiện làm môn đồ Chúa Yêsu

25 Cùng đi đàng với Ngài, có dân chúng đông đảo, Ngài quay lại bảo họ: 26 "Kẻ nào đến với Ta, mà không ghét cha mẹ, vợ, con cái, anh chị em mình và cả mạng sống mình nữa, ắt không thể làm môn đồ của Ta."

27 "Phàm ai không vác khổ giá mình mà đi sau Ta, ắt không thể làm môn đồ của Ta."

28 "Quả thế, ai trong các ngươi muốn xây tháp, mà trước tiên lại không ngồi mà trù liệu phí tổn, xem có đủ vốn đến lúc hoàn thành hay không, 29 kẽo lỡ ra đã đặt móng rồi, mà không có sức hoàn tất, thì người ta trông thấy hết thảy sẽ mở miệng cười cho, 30 mà rằng: "Con người đó, xây thì giỏi bắt đầu, nhưng bất lực làm xong".

31 "Hay là: vua nào sắp đi giao chiến cùng vua khác, trước tiên lại không ngồi mà bàn tính, xem với một vạn quân, mình có cơ nghinh chiến cùng vua kia đến với hai vạn quân không? 32 Nhược bằng không, thì vua kia còn ở xa, ắt sai sứ mà cầu hòa."

33 "Cũng vậy, phàm ai trong các ngươi không từ bỏ của cải mình đi hết thảy thì không thể làm môn đồ của Ta."

34 "Ðã hẳn muối là vật tốt lành. Nhưng nếu muối ra dại, thì sẽ lấy gì mà làm cho nó mặn? 35 Ðể bón ruộng hay trộn phân, nó đều không hạp; người ta đành đổ nó đi. Ai có tai để nghe thì hãy nghe!"

Chương 15

Những ví dụ về lòng thương xót

1 Các người thu thuế, cùng những kẻ tội lỗi hết thảy thường lui tới bên Ngài để nghe lời Ngài. 2 Và Biệt phái kêu trách. Họ nói: "Ông ấy tiếp đón quân tội lỗi và cùng ăn với chúng". 3 Ngài mới nói cùng họ ví dụ này, rằng:

Con chiên lạc

4 "Ai trong các ông, giả sử có trăm con chiên và lạc mất một con, há người ấy lại không bỏ chín mươi chín con ngay nơi hoang vắng, mà ruổi theo con chiên lạc, cho đến khi tìm ra con chiên lạc đó ư? 5 Tìm được rồi, há người ấy lại không mừng rỡ, quàng nó trên vai mình, 6 và về đến nhà, lại không gọi cả bạn bè hàng xóm, mà phân phô với họ thế này sao: Bà con hãy chia vui với tôi, tôi may đã tìm thấy con chiên lạc của tôi!? 7 Tôi bảo các ông: Cũng vậy, trên trời sẽ có vui mừng vì một người tội lỗi hối cải, hơn là vì chín mươi chín người công chính, những kẻ không cần phải ăn năn!"

Ðồng bạc đánh mất

8 Hay là: Bà nào có mười đồng bạc, nếu rủi mất một đồng, há bà ấy lại không chong đèn lên, quét nhà mà tìm moi tìm móc cho kỳ được đó ư? 9 Tìm được rồi, há bà ấy lại không gọi cả bạn bè hàng xóm mà phân phô thế này sao: Bà con hãy chia vui với tôi, tôi đã tìm thấy đồng bạc tôi đánh mất!? 10 Cũng vậy, tôi bảo các ông: Vui mừng ắt ran lên giữa các thiên thần của Thiên Chúa vì một người tội lỗi hối cải!"

Tình phụ tử

11 Ngài còn nói: "Người kia có hai đứa con. 12 Con thứ nói với cha: "Thưa cha, xin ban cho con phần gia sản thuộc về con!" Vậy người cha đã phân chia của cải cho chúng nó. 13 Không mấy ngày sau, con thứ thâu góp tất cả vốn liếng mà trẩy đi phương xa. Và ở đó, nó sống trác táng đã phá tan sản nghiệp."

14 "Khi nó tiêu sạch cả rồi, thì khắp miền đó, lại xảy ra nạn đói kém khủng khiếp và nó bắt đầu lâm phải túng thiếu. 15 Nó đi sống bám nhờ một người dân trong vùng ấy; và người này sai nó ra đồng chăn heo. 16 Nó ước gì có thể lấy muồng muồng heo ăn mà thốn cho đầy bụng, mà cũng chẳng có ai mà bố thí cho nó. 17 Hồi tâm lại, nó nói: Biết bao nhiêu người làm công cho cha tôi có dư thừa bánh ăn, còn tôi thì phải chết đói ở đây! 18 Thôi dậy! tôi sẽ về cùng cha tôi, tôi sẽ nói với người: "Thưa cha, con đã trót phạm tội nghịch với trời và trước mặt cha; 19 con không còn đáng gọi là con cha nữa, xin xử với con như một người làm công của cha thôi".

20 "Và nó đã chỗi dậy mà về cùng cha nó."

"Nó còn ở đàng xa, thì cha nó đã thấy nó, và ông chạnh lòng thương: chạy lại, ông bá lấy cổ nó mà hôn lấy hôn để. 21 Người con mới nói với ông: "Thưa cha, con đã trót phạm tội nghịch với Trời và trước mặt cha, con không còn đáng gọi là con cha nữa!" 22 Nhưng cha nó đã nói cùng tôi tớ: "Mau mau! đem áo thượng hạng mà mặc cho nó, hãy xỏ nhẫn vào tay nó, và giày vào chân nó; 23 rồi đem con bò tơ nẫy mà hạ đi! ta phải ăn khao mới được, 24 Vì này con ta đây: nó đã chết mà lại hoàn sinh, đã mất đi mà lại tìm thấy được". Và người ta mở tiệc ăn khao."

25 "Nhưng con cả của ông thì ở ngoài đồng. Thoạt khi nó vừa lại gần nhà, thì nghe có đàn ca múa hát. 26 Chàng gọi một tên đầy tớ lại mà dò hỏi xem có gì thế. 27 Tên đầy tớ nói với chàng: "Ấy em cậu vừa về đó, và cha cậu đã cho hạ bò tơ nẫy, vì cụ đã được lại con an lành mạnh khỏe". 28 Chàng liền nổi giận và không thèm vào nhà. Cha chàng phải ra dỗ chàng. 29 Chàng đáp lại mà nói với cha: "Này đã bao nhiêu năm trời, tôi làm cho ông, cũng chưa hề lướt lịnh ông; thế mà có bao giờ ông cho tôi được một con dê con để ăn mừng với chúng bạn. 30 Còn khi thằng con ông này đã ngốn xong cả sản nghiệp của ông với đàn đĩ mà về, thì ông lại hạ bò tơ nẫy mừng nó".

31 "Cha chàng mới nói: "Này con! con hằng ở luôn với cha, thì tất cả của cải cha đều là của con. 32 Nhưng phải ăn khao mà mừng chớ, vì em con đó, nó đã chết mà lại sống, đã mất đi mà lại tìm thấy được".

Chương 16

5. Về Của Cải. Luật Cộng Ðoàn

Người quản lý bất lương

1 Ngài nói cùng môn đồ: "Xưa có một người nhà giàu: ông có người quản lý, tên này bị người ta tố cáo với ông là đã phá của nhà ông. 2 Ông gọi nó đến và bảo: "Thế tôi nghe gì về anh đó?Anh đã giữ việc ra sao, anh hãy tính sổ đi! Vì anh không còn có thể làm quản lý nữa". 3 Người quản lý tự nói với mình: "Tôi sẽ làm gì? Vì chủ tôi cất quyền quản lý khỏi tay tôi. Cuốc mướn thì tôi không có sức; ăn mày thì xấu hổ!... 4 Làm gì ư? thôi tôi biết rồi, để làm sao khi đã bị truất chức quản lý, người ta sẽ đón rước tôi về nhà họ". 5 Các khách nợ của chủ, y gọi lại từng người một, với người thứ nhất, y nói: "Ông nợ chủ tôi bao nhiêu?" 6 Người ấy nói: "Một trăm thùng dầu". Y bảo: "Ông cầm lấy văn tự, ngồi nhanh xuống mà viết đi: Năm mươi". 7 Rồi với người khác, y nói: "Ông nợ bao nhiêu?" Người ấy đáp: "Một trăm bồ lúa". Y bảo: "Ông cầm lấy văn tự mà viết đi: Tám mươi".

8 "Và Chúa khen người quản lý bất lương vì đã biết xử trí khôn khéo!"

"Vì với đồng loại của mình, con cái đời này khôn hơn con cái sự sáng!"

9 "Và Ta bảo các ngươi: hãy dùng tiền của bất lương mà gây thân nghĩa, ngõ hầu khi tiền của táng tận, người ta đón rước các ngươi vào nhà tạm đời đời."

10 "Khi chút ít mà trung tín, thì nhiều cũng mới trung tín; khi chút ít mà đã bất lương, thì nhiều, cũng bất lương. 11 Vậy nếu nơi tiền của bất lương, các ngươi không trung tín, thì của chân thật ai nào sẽ ký thác cho các ngươi? 12 Và nếu về của ngoại lai, các ngươi đã thất trung, thì điều riêng thuộc các ngươi, ai nào sẽ ban cho các ngươi?"

13 "Một tôi tớ không thể làm tôi hai chủ: vì hoặc nó sẽ ghét người này và mến người kia, hoặc tha thiết với chủ này mà khinh màng chủ nọ. Các ngươi không thể làm tôi Thiên Chúa và Tiền của được".

Biệt phái tự kiêu

14 Biệt phái vốn tham tiền, nghe được các điều ấy, thì lên mặt khinh khỉnh đối với Ngài. 15 Nhưng Ngài bảo họ: "Các ông là những người ra vẽ công chính trước mặt người ta, nhưng Thiên Chúa biết lòng các ông. Bởi vì điều người ta cho là cao siêu, thì lại là điều nhờm tởm trước mặt Thiên Chúa".

Di ngôn về Lề luật, li dị

16 "Cho đến Yoan, là Lề luật và các Tiên tri; từ bấy giờ Nước Thiên Chúa được loan báo, và mọi người sấn xả đi vào."

17 "Trời đất qua đi còn dễ hơn là một phết của lề luật bị rơi mất."

18 "Ai rẫy vợ mình và cưới người khác là phạm tội ngoại tình, và ai cưới người vợ bị chồng rẫy cũng phạm tội ngoại tình".

Người phú hộ và Lazarô ăn mày

19 "Xưa có một người nhà giàu, ăn mặc những gấm tiá, và hàng mịn; ngày ngày yến tiệc linh đình. 20 Laị có người ăn mày, tên là Lazarô, người ta vất bỏ bên cổng nhà ông, mình đầy lở lói, 21 những ao ước có được những miếng thừa liệng dưới bàn ông nhà giàu mà ngốn cho no... Lại còn bầy chó hoang đến liếm các ung nhọt người ấy. 22 Nhưng xảy ra là ngươì ăn mày chết, và được các thiên thần đem lên dự tiệc ngay nơi lòng Abraham. Còn ông nhà giàu cũng chết và được đem tống táng."

23 "Trong âm phủ, giữa những cực hình, người ấy ngẩng mắt lên, thấy đàng xa Abraham cùng Lazarô nơi lòng ông. 24 Người ấy mới kêu lên và nói: "Lạy cha Abraham, xin thương xót tôi, và sai Lazarô nhúng đầu ngón tay một chút nước mà thấm dọi lưỡi tôi, vì tôi quằn quại đây trong ngọn lửa này". 25 Nhưng Abraham nói: "Hỡi con, hãy nhớ lại: suốt đời con đã lĩnh cả sự lành phần con, còn Lazarô cũng lĩnh: nhưng chỉ là tai với họa; còn bây giờ Lazarô được an ủi nơi đây, và con phải quằn quại đau đớn. 26 Vả chăng giữa chúng ta và các ngươi, đã cắt ngang định sẵn một vực thẳm, khiến cho tự bên này có ai muốn cũng không thể qua bên các ngươi, và tự bên ấy, người ta không quá giang đến được với chúng ta".

27 "Người ấy lại nói: "Vậy thì, thưa Cha, con xin Cha sai Lazarô đến nhà cha con, 28 vì con có năm anh em, ngõ hầu Lazarô làm chứng răn dạy chúng, kẻo chúng cũng phải sa vào chốn cực hình này". 29 Abraham mới nói: "Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các Ngài". 30 Người ấy đáp: "Thưa Cha Abraham, không đâu! song nếu có ai từ cõi chết mà về nói với chúng, tất chúng sẽ hối cải". 31 Nhưng (Abraham) bảo người ấy: "Nếu chúng không nghe Môsê và các tiên tri, thì dẫu cho có ai sống lại từ cõi chết, chúng cũng chẳng ngã lẽ đâu!"

Chương 17

Chớ làm cớ vấp phạm

1 Ngài nói cùng môn đồ: "Cớ vấp phạm không thể không xảy ra, nhưng khốn cho người nên dịp cho vấp phạm xảy đến, 2 thà nó bị khoanh cối đá tròng vào cổ và xô xuống biển, còn hơn là nó nên cớ vấp phạm cho một người nào trong những kẻ nhỏ này. 3 Các ngươi hãy coi chừng!"

Hãy tha thứ

"Nếu anh em ngươi trót phạm tội, thì hãy răn bảo nó; nếu nó hối cải, thì hãy tha thứ cho nó. 4 Cho dẫu nó xúc phạm đến ngươi, bảy lần một ngày, và bảy lần nó trở lại ngươi mà nói: "Tôi xin chừa cải", thì ngươi phải tha thứ cho nó".

Lòng tin mạnh mẽ

5 Các tông đồ thưa vói Chúa: "Xin thêm lòng tin cho chúng tôi". 6 Chúa phán: "Nếu các ngươi có lòng tin bằng hạt cải, thì dẫu các ngươi có bảo cây dâu này: "Hãy bứng rễ mày đi mà xuống mọc dưới biển", nó cũng sẽ vâng lời các ngươi".

Hãy phục vụ trong khiêm tốn

7 "Nào ai trong các ngươi có tên đầy tớ cày ruộng hay chăn cừu, mà lại đi nói với nó khi nó ở ngoài đồng về: "Mau lại đây ngồi xuống dùng bữa đi?" 8 Chứ không phải là bảo nó: "Hãy dọn cho ta ăn tối, xắn áo lên hầu bàn ta ăn uống đã; sau đó mày hãy ăn uống?" 9 Chủ lại phải biết ơn tên đầy tớ, vì nó đã làm theo các lịnh ông dạy sao? 10 Cũng vậy về phần các ngươi, khi đã làm mọi điều truyền dạy cho các ngươi rồi, hãy nói: "Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, không làm gì hơn là phận sự phải làm".

6. Ngày Của Con Người

Sự Cầu Nguyện

Mười người tật phung

11 Xảy ra là, trên đàng đi lên Yerusalem, Ngài đi ngang qua Samari và Galilê. 12 Nhằm lúc Ngài vào một làng kia, thì mười người phung hủi đón gặp Ngài. Họ dừng lại đứng đàng xa. 13 Họ cất tiếng mà rằng: "Lạy Thầy Yêsu, xin thương xót chúng tôi!" 14 Thấy vậy, Ngài nói với họ: "Hãy đi trình diện với các tư tế". Và xảy ra là trong khi họ đi, họ đã được sạch. 15 Một người trong họ thấy mình đã được chữa lành thì quay trở lại mà kêu lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa, 16 y gục mặt dưới chân Ngài mà tạ ơn Ngài. Y là một người Samari. 17 Cất tiếng Ðức Yêsu nói: "Không phải là cả mười người được sạch ư? [Còn] chín người kia đâu? 18 Sao không thấy họ quay trở lại mà chúc vinh Thiên Chúa, trừ phi có người dị chủng này? 19 Ðoạn Ngài bảo người ấy: "Hãy chỗi dậy mà đi về; lòng tin của ngươi đã cứu chữa ngươi".

Nước Thiên Chúa đến làm sao

20 Biệt phái thỉnh vấn Ngài: bao giờ Nước Thiên Chúa đến, Ngài đáp lời và nói: "Nước Thiên Chúa không đến một cách nhãn tiền, 21 người ta sẽ không nói được: "Này ở đây" hay: "Ở đó" vì này Nước Thiên Chúa ở trong các ông".

Ngày của Con Người

22 Nhưng Ngài nói cùng môn đồ: "Sẽ đến những ngày các ngươi ước ao thấy được một ngày của Con Người thôi, cũng sẽ không được thấy. 23 Người ta sẽ bảo các ngươi: "Này, ở đó! Này, ở đây!" Các ngươi chớ đi đến, chớ chạy theo! 24 Vì cũng như chớp lòe rạng từ phương trời này đến phương trời kia, thì Con người cũng sẽ như vậy, vào Ngày của Ngài. 25 Nhưng trước hết, Ngài phải chịu nhiều đau khổ, và bị thế hệ này phế thải."

26 "Và sự đã xảy ra thế nào đời Noê, thì vào những ngày của Con người cũng sẽ như vậy. 27 Thiên hạ cứ ăn uống, cưới vợ lấy chồng, mãi cho đến ngày Noê vào tàu, và Hồng thủy đến mà tiêu diệt họ hết thảy. 28 Cũng giống như sự đã xãy ra vào ngày ông Lot: thiên hạ cứ ăn uống, mua bán, trồng tỉa, xây nhà. 29 Nhưng ngày ông Lot ra khỏi Sôđôm, thì tự trời (Thiên Chúa) cho mưa lửa và diêm sinh xuống mà tiêu diệt họ hết thảy. 30 Sự thể cũng sẽ như vậy vào Ngày Con Người tỏ hiện."

31 "Trong ngày ấy, ai ở trên sân gác, mà đồ đạc lại ở trong nhà, thì đừng xuống mà lấy; cũng vậy, ai ở ngoài đồng, thì đừng quay lại đàng sau. 32 Hãy nhớ nố vợ ông Lot!"

33 "Kẻ nào tìm cách duy trì sự sống mình, thì sẽ mất, còn kẻ nào đành mất, thì sẽ cứu sống nó."

34 "Ta bảo các ngươi: Ðêm ấy, hai người có trên một giường, thì một sẽ bị đem đi, và người kia sẽ được bỏ lại. 35 Hai bà xay bột cùng một chỗ, thì một sẽ bị đem đi, còn người kia sẽ được bỏ lại.

36 ["Hai người cùng trong một thửa ruộng, thì một sẽ bị đem đi, còn người kia sẽ được bỏ lại."]

37 Họ mới cất tiếng hỏi Ngài: "Thưa Ngài, ở đâu?" Ngài bảo: "Xác ở đâu, diều hâu tựu đó".

Chương 18

Thẩm phán bạo ngược

1 Ðoạn Ngài nói với họ một ví dụ dạy họ phải cầu nguyện luôn, đừng nhàm chán, 2 rằng: "Tại một thành nọ, có vị thẩm phán kia, Thiên Chúa thì chẳng kính sợ, mà người ta, thì cũng chẳng kiêng nể. 3 Trong thành đó lại có một bà goá; bà đã từng đến với ông năn nỉ: "Xin ông xử cho tôi việc ngươì ta kiện tôi!" 4 Một thời lâu, ông không chịu. Nhưng về sau, ông tự bảo mình: "Cho dẫu Thiên Chúa, mình không sợ, mà người ta mình cũng chẳng kiêng nể, 5 thì ít ra bởi mụ goá này cứ rầy quấy mình, mình cũng sẽ xử quách cho nó, kẻo nó cứ đến hoài làm bương đầu bương óc mình!"

6 Và Chúa nói: "Các ngươi nghe thẩm phán bất lương nói gì đó? 7 Còn Thiên Chúa lại không xử cho những kẻ Người chọn cứ kêu cứu với Người đêm ngày sao?. Với họ, Người lạ lần lữa mãi sao? Ta bảo các ngươi: Người sẽ mau kíp xử việc họ!"

8 "Tuy vậy Con Người đến sẽ còn gặp được lòng tin trên đất nữa không?"

Người Biệt phái và người thu thuế

9 Với những kẻ tự tín rằng mình là công chính và khinh miệt người khác, Ngài nói ví dụ này: 10 "Hai người lên Ðền thờ cầu nguyện, một người là Biệt phái, và người kia là một người thu thuế. 11Người Biệt phái đứng sững mà cầu nguyện nơi mình thế này: "Lạy Thiên Chúa, tôi đội ơn Người, vì tôi không phải như những người khác, gian tham, bất lương, ngoại tình, hay là như tên thu thuế kia. 12 Mỗi tuần tôi ăn chay hai lần, tôi nộp thuế thập phân về hết mọi vật tôi mua". 13 Còn người thu thuế đứng lẻn đàng xa, không dám ngước mắt lên trời, nhưng đấm ngực mà rằng: "Lạy Thiên Chúa, Xin khấng thương tôi là đứa tội lỗi!" 14 Ta bảo các ngươi: Người này xuống về nhà thì đã được giải án tuyên công, khác với người kia! Vì phàm kẻ nào nhắc mình lên sẽ bị hạ xuống, còn kẻ hạ mình xuống sẽ được nhắc lên".

7. Cuối Hành Trình

Chúa Yêsu và các em bé

15 Người ta đem những hài nhi đến với Ngài, để Ngài đụng đến chúng. Thấy vậy môn đồ quát rầy chúng. 16 Nhưng Ðức Yêsu gọi chúng lại mà rằng: "Hãy để mặc các trẻ nhỏ đến với Ta, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Thiên Chúa thuộc về những người như thế. 17 Quả thật, Ta bảo các ngươi: ai không đón nhận lấy Nước Thiên Chúa như một trẻ nhỏ, thì không vào được trong đó!"

Cái nguy hiểm gây nên bởi của cải

18 Một người đầu mục hỏi Ngài rằng: "Lạy Thầy tốt lành, làm gì thì tôi được sống đời đời làm cơ nghiệp?" 19 Nhưng Ðức Yêsu nói với người ấy: "Sao ngươi nói Ta là tốt lành? Không có ai tốt lành trừ phi có một Thiên Chúa. 20 Ngươi biết các giới răn: Chớ ngoại tình, chớ giết người, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, hãy thảo kính cha mẹ ngươi". 21 Người ấy nói: "Mọi điều đó tôi đã giữ từ thuở bé". 22 Nghe vậy Ðức Yêsu bảo người ấy: "Ngươi chỉ còn thiếu một điều: Ngươi hãy bán tất cả những gì ngươi có mà phân phát cho kẻ khó, và ngươi sẽ có một kho tàng trên trời, đoạn hãy đến theo Ta". 23 Nghe thế, người ấy rất đỗi buồn rầu, vì giàu có quá đỗi.

24 Nhìn người ấy, Ðức Yêsu nói: "Nhũng người có của khó vào được Nước Thiên Chúa biết bao! 25 Vì lạc đà qua lỗ kim còn dễ hơn là người giàu có vào được Nước Thiên Chúa". 26 Các kẻ nghe mới nói: "Thế thì ai còn có thể được cứu?" 27 Nhưng Ngài nói: "Ðiều không thể được nơi loài người thì vẫn là có thể nơi Thiên Chúa!"

28 Phêrô mới thưa: "Này chúng tôi bỏ các của riêng tư, rồi chúng tôi theo Thày". 29 Ngài nói với họ: "Quả thật, Ta bảo các ngươi: không ai bỏ nhà cửa, hay vợ, hay anh em, hay cha mẹ, hay con cái vì Nước Thiên Chúa, 30 mà lại không lĩnh lấy gập bội nơi đời này, và sự sống đời đời trong thời sẽ đến".

Báo Thương khó 3

31 Ngài đem mình nhóm mười hai và nói cùng họ: "Này chúng ta lên Yêrusalem và sẽ hoàn tất cho Con Người mọi điều các tiên tri đã viết. 32 Vì chưng Ngài sẽ nộp cho dân ngoại, sẽ bị nhạo báng, hành hạ, khạc nhổ, 33 và sau khi đã đánh đòn Ngài, người ta sẽ giết Ngài, và ngày thứ ba Ngài sẽ sống lại". 34 Nhưng họ không hiểu chút gì về các sự ấy, điều đó bị bưng kín lại đối với họ, và họ chẳng hiểu gì cả các điều nói đó.

Người mù thành Yêricô

35 Ngài đã đến gần Yêricô; có người mù nọ đang ngồi ăn xin ở vệ đàng. 36 Nghe có đông người đi ngang qua, hắn dò hỏi cho biết chuyện gì thế. 37 Người ta cho hắn biết là có Yêsu Nazaret ngang qua. 38 Và hắn la lên rằng: "Yêsu, con Ðavit, xin thương xót tôi!" 39 Những kẻ đi trước quát bảo hắn im đi, nhưng hắn càng kêu hơn nữa: "Lạy Con Ðavit, xin thương xót tôi!" 40 Dừng lại, Ðức Yêsu truyền dẫn hắn đến với Ngài. Hắn lại gần, thì Ngài hỏi: 41 "Ngươi muốn Ta làm gì cho ngươi?" Hắn đáp lại: "Lạy Ngài, xin cho tôi thấy được!" 42 Ðức Yêsu bảo hắn: "Ngươi hãy được thấy, lòng tin của ngươi đã cứu chữa ngươi". 43 Và tức thì hắn đã thấy được, và hắn đi theo Ngài mà tôn vinh Thiên Chúa. Thấy vậy, toàn dân dâng lời ngợi khen Thiên Chúa.

Chương 19

Ông Zakkhê

1 Ngài vào và đi tắt ngang qua Yêricô. 2 Và này: có người tên gọi Zakkhê, ông ty trưởng quan thuế, và là người giàu có, 3 Ông tìm cách để coi cho biết Ðức Yêsu là ai; nhưng bởi có đám đông nên không thể được, vì ông thì có vóc dạng thấp bé. 4 Vậy ông chạy đón đàng trước, trèo lên một cây sung để thấy được Ngài, vì Ngài sắp ngang qua đó. 5 Khi Ðức Yêsu vừa đến chỗ ấy, Ngài ngẩng lên nhìn và nói cùng ông: "Zakkhê, xuống mau, vì hôm nay Ta phải lưu lại nhà ngươi". 6 Ông vội xuống liền và mừng rỡ đón tiếp Ngài. 7 Mọi người thấy vậy thì kêu la trách rằng: "Ông ấy vào ngụ nhờ một người tội lỗi!" 8 Ðứng lại, Zakkhê thưa cùng Chúa: "Này nửa phần của cải tôi, thưa Ngài, tôi xin bố thí cho kẻ khó, và nếu tôi đã gian lận gì của ai, tôi xin đền lại gấp bốn". 9 Ðức Yêsu nói cùng ông ấy: "Hôm nay ơn cứu rỗi đã đến cho nhà này, bởi chưng người này cũng là con cháu của Abraham. 10 Vì Con người đã đến để tìm sự đã hư đi".

Ví dụ những yến bạc

11 Người ta đang nghe những điều ấy, thì Ngài nói thêm một ví dụ, vì Ngài đã gần tới Yêrusalem, và họ tưởng rằng lập tức Nước Thiên Chúa sẽ hiển hiện. 12 Vậy Ngài nói: "Có người thế gia vọng tộc lên đàng đến một phương xa xin phong vương, rồi sẽ trở về. 13 Ông gọi mười người bầy tôi mà trao cho họ mười yến bạc, và bão họ: "Hãy lo doanh lợi, chờ lúc ta về". 14 Nhưng đồng bào ông ghét ông, và họ gởi phái đoàn theo sau, đến phân phô: "Chúng tôi không muốn ông ấy làm vua chúng tôi".

15 Khi đã được phong vương mà hồi loan, ông truyền goị những bầy tôi ông đã trao cho tiền bạc, để biết mỗi người đã có doanh lợi làm sao. 16 Người thứ nhất tiến đến mà rằng: "Thưa Ngài, yến bạc của ngài sinh lợi được mười yến". 17 Ông bảo người ấy: "Tốt! tôi tớ lương hảo! Vì chút ít ngươi đã trung thực, ngươi hãy cầm quyền trên mười thành". 18 Người thứ hai đến mà rằng: "Thưa ngài, yến bạc của ngài đã thành năm yến". 19 Ông cũng bảo người ấy: "Cả ngươi nữa, hãy cai quản năm thành". 20 Người khác nữa đến mà nói: "Thưa ngài, này đây yến bạc của ngài, tôi đã gói khăn giữ kỹ. 21 Bởi tôi sợ ngài, vì ngài là người khắc nghiệt, thu điều không gởi, gặt điều không gieo". 22 Ông mới bảo người ấy: "Ta xử ngươi theo miệng ngươi nói! Tôi tớ bất hảo kia, ngươi đã biết ta là người khắc nghiệt, thu điều không gởi, gặt điều không gieo; 23 thì tại sao ngươi không đặt bạc của ta nơi ngân hàng, để khi ta về, ta đòi lại làm một với lãi!" 24 Và ông truyền cho hầu cận: "Hãy cất lấy yến bạc nó giữ mà ban cho người có mười yến!" 25 Ngươì ta nói với ông: "Thưa ngài, ông ấy có mười yến rồi!"... - 26 "Ta bảo các ngươi: phàm ai có, sẽ được cho thêm; còn tự tay kẻ không có, thì điều nó có cũng bị giựt mất".

27 "Còn bọn thù địch của Ta, những kẻ không muốn ta làm vua trên chúng, thì hãy dẫn chúng lại đây và hạ sát chúng trước mặt ta".

Vào thành trọng thể

28 Nói thế rồi, Ngài cầm đầu đi trước lên Yerusalem, 29 Và khi Ngài đã tới gần Bêphaghê, và Bêthania, bên núi gọi là núi Cây Dầu, thì Ngài sai môn đồ, mà rằng: 30 "Các ngươi hãy đến làng trước mặt; khi vào đó các ngươi sẽ gặp cột sẵn một lừa con chưa có người nào cỡi bao giờ; các ngươi hãy cởi lấy mà dẫn về. 31 Và nếu có ai hỏi các ngươi: "Tại sao các ông cởi nó?", thì hãy nói thế này: "Chủ cần đến nó". 32 Các kẻ Ngài sai đã ra đi và gặp thấy như Ngài đã nói với họ. 33 Họ đang cởi lừa con, thì các chủ lừa nói cùng họ: "Tại sao các ông cởi lừa con?" 34 Họ đáp: "Chủ cần đến nó!"

35 Họ dẫn lừa về với Ðức Yêsu; rồi họ vất áo choàng của họ trên lừa con, và để Ðức Yêsu cỡi lên. 36 Trong lúc Ngài đi, thì người ta trải áo choàng của họ trên đàng. 37 Khi Ngài đã đến gần, lối dốc núi Cây Dầu, thì tất cả đoàn lũ môn đồ bắt đầu hân hoan, lớn tiếng xướng lời ca ngợi Thiên Chúa vì hết các phép lạ họ đã được thấy, 38 mà rằng:

Chúc muôn lành cho Ðấng ngự đến,

Ngài là vua ngân danh Chúa!

Bình an trên trời và vinh quang trên chốn cao vời!"

Lời tiên tri về Yêrusalem

39 Tự đám đông có ít người Biệt phái nói cùng Ngài: "Thưa Thầy, Thầy hãy sửa dạy môn đồ Thầy!" 40 Ðáp lại, Ngài nói: "Tôi bảo các ông, họ mà làm thinh, thì những viên đá này sẽ la vang lên!"

41 Khi Ngài đã tới gần, trông thấy thành, thì Ngài khóc trên thành, 42 mà rằng: "Phải chi ngày hôm nay, cả ngươi nữa, ngươi càng nhận ra phúc triệu bằng yên! Nhưng hiện giờ điều ấy bị khuất khỏi mắt ngươi: 43 Vì chưng sẽ đến trên ngươi những ngày mà thù địch ngươi đóng cừ đắp lũy, và bao vây ngươi, công hãm ngươi tư bề. 44 Chúng sẽ phá bình địa, ngươi và con cái ngươi trong thành, và nơi ngươi, chúng sẽ không để đá còn trên đá, bởi vì ngươi đã không nhận biết thời ngươi được viếng thăm!"

Ðuổi quân buôn bán khỏi Ðền thờ

45 Vào trong Ðền thờ, Ngài tra tay xua đuổi phường buôn bán, 46 mà bảo họ rằng: "Ðã viết: và nhà của Ta sẽ là nhà cầu nguyện, còn các ngươi thì làm nó thành hang trộm cướp".

47 Và Ngài giảng dạy mọi ngày trong Ðền thờ. Còn các thượng tế và ký lục làm một cùng những kẻ làm đầu trong dân thì tìm cách làm sao hại Ngài. 48 Nhưng họ không tìm thấy phải làm gì, vì toàn dân đều chăm chú nghe Ngài.

Chương 20

Chất vấn về quyền

1 Một ngày kia, Ngài đang giảng dạy cho dân trong Ðền thờ và loan báo tin mừng, thì các thượng tế, ký lục và hàng niên trưởng tiến lại, 2 mà nói cùng Ngài rằng: "Ông nói cho chúng tôi hay: quyền ở đâu mà ông làm các điều ấy? hay là: ai là người ban quyền đó cho ông?" 3 Ðáp lại, Ngài nói cùng họ: "Cả tôi nữa, tôi xin hỏi các ông một điều. Các ông hãy nói cho tôi hay: 4 Thanh tẩy của Yoan là tự Trời hay tự người ta?" 5 Nhưng họ bàn tính cùng nhau rằng: "Nếu ta nói: tự Trời, thì y sẽ nói: Tai sao các ông không tin ông ấy? 6 Còn nếu ta nói: Tự người ta, thì toàn dân sẽ ném đá chúng ta, vì họ tin chắc rằng Yoan là một tiên tri". 7 Nên họ đáp lại rằng: "Không biết bởi đâu". 8 Và Ðức Yêsu đã nói với họ: "Cả tôi nữa, tôi cũng không nói cho các ông hay: quyền đâu mà tôi làm các điều ấy".

Ví dụ: tá điền vườn nho

9 Ngài lên tiếng nói cùng dân ví dụ này: "Có người trồng một vườn nho; đoạn ông cho tá điền trưng vườn nho, rồi trẩy đi xa lâu lắm. 10 Ðến mùa, ông sai tên đầy tớ đến với các tá điền, để chúng trả cho ông phần hoa lợi của vườn nho; nhưng các tá điền đánh đập nó rồi cho về tay không. 11 Ông lại phái thêm một tôi tớ khác; người này chúng cũng đánh đập và bêu nhục; rồi cho về tay không. 12 Ông lại phái thêm người thứ ba; cả người này nữa cũng bị chúng đánh cho trọng thương, rồi đuổi về. 13 Ông chủ vườn nho mới nói: "Ta sẽ làm gì? Ta sẽ phái con một ta! biết đâu chúng sẽ kính nể con ta". 14Thấy người con, các tá điền mới bàn tính với nhau rằng: "Kẻ thừa tự đó! ta giết quách nó đi, để cơ nghiệp thành của ta". 15 Và chúng đã lôi người con ra bên ngoài vườn nho mà giết đi. Vậy chủ vườn nho sẽ xử thế nào với chúng? 16 Ông sẽ đến mà tru diệt bọn tá điền ấy, và để vườn nho cho những người khác" nghe vậy, họ nói: "Ðừng nói gở!" 17 Nhìn thẳng họ, Ngài nói: "Vậy thì điều đã viết này là gì:

Viên đá thợ xây đã thải, thì đã thành đỉnh góc?

18 Phàm ai ngã nhằm đá ấy thì sẽ nhừ tử, và đá kia lăn nhằm ai, thì sẽ nghiền tán người ấy".

19 Ngay giờ đó, ký lục và các thượng tế tìm phương tra tay bắt Ngài; nhưng họ lại sợ dân chúng, vì họ biết rằng Ngài nói ví dụ để nhắm đến họ.

Việc nộp thuế cho hoàng đế

20 Họ rình Ngài và họ sai người dò la giả bộ là công chính để làm Ngài lỡ lời mà bắt chợp, hầu nộp Ngài cho quyền hành và chức trách thuộc trấn thủ. 21 Họ hỏi Ngài rằng: "Thưa Thầy, chúng tôi biết: Thầy nói, Thầy dạy cách ngay chính; Thầy không nể mặt, nhưng Thầy dạy đường lối của Thiên Chúa một cách chân thật. 22 Chúng tôi được phép cống nạp cho Hoàng đế hay không?" 23 Ðã tường mưu gian chước quỉ của họ, Ngài cùng nói với họ: 24 "Ðưa Ta coi một đồng quan... Nó mang hình và khắc chữ của ai?" Họ đã nói: "Của Hoàng đế". 25 Ngài nói với họ: "Ðã vậy thì hãy trả của hoàng đế cho Hoàng đế; và của Thiên Chúa cho Thiên Chúa". 26 Và như thế họ không thể bắt chợp được Ngài vì lỡ lời trước mặt dân, và họ kinh ngạc trước câu trả lời của Ngài và đã phải làm thinh.

Vấn đề kẻ chết sống lại

27 Những người thuộc bè Sađóc, những kẻ chối là không có sống lại, tiến đến hỏi Ngài 28 rằng: "Thưa Thầy, Môsê đã viết dạy chúng tôi: Anh em với nhau, nếu một người chết đã có vợ mà lại vô hậu, thì người kia hãy lấy vợ nó, mà truyền hậu cho anh em mình. 29 Vậy có bảy anh em. Anh cả lấy vợ rồi chết, nhưng vô hậu. 30 Người thứ hai, 31 rồi người thứ ba cưới người đàn bà kia. Và cũng vậy cả bảy người, họ chết mà không để lại con cái. 32 Sau cùng người đàn bà kia cũng chết. 33 Vậy trong thế giới phục sinh, người đàn bà ấy sẽ là vợ của ai trong họ? Vì bảy người đều đã lấy người ấy làm vợ".

34 Và Ðức Yêsu nói với họ: "Con cái đời này thì cưới vợ lấy chồng. 35 Còn những ai đã được xét là đáng hưởng đời sau, cùng sự sống lại từ cỏi chết, thì sẽ không cưới vợ lấy chồng! 36 Vì chưng họ không thể chết nữa, bởi họ được như thiên thần và nên con cái Thiên Chúa, một khi đã là con cái của sự sống lại. 37 Còn người chết mà sống lại, thì Môse cũng đã mặc thị trong đoạn Bụi gai, khi ông gọi Chúa là Thiên Chúa của Abraham, Thiên Chúa của Isaac, và Thiên Chúa của Yacob. 38 Người không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, mà là của người sống; vì hết thảy đều sống cho Người".

39 Có ít người ký lục cất tiếng nói: "Thưa Thầy, Thầy nói rất chí lý!" 40 Vả lại không ai còn dám chất vấn Ngài nữa.

Ðức Kitô, Con và Chúa của Ðavít

41 Ngài nói cùng họ: "Làm sao người ta lại nói Ðức Kitô là con Ðavit? 42 Vì chính Ðavit lại nói trong sách Thánh vịnh:

"Chúa đã nói cùng Chúa tôi:

Hãy ngự bên hữu Ta.

43 chờ Ta đặt quân thù ngươi

làm bệ chân ngươi.

44 "Vậy Ðavit gọi Ngài là Chúa; thì làm sao Ngài lại là con của ông?"

Lời phán đoán về ký lục

45 Trong khi toàn dân nghe Ngài, thì Ngài nói với môn đồ: 46 "Hãy lo tránh các ký lục, họ ưa dạo quanh, áo chùng xúng xính; và thích được bái chào ngoài công trường, chỗ nhất nơi hội đường, và thích cỗ nhất trong tiệc tùng. 47 Họ ngốn các nhà cửa của bà góa và làm bộ cầu nguyện lâu dài: những kẻ ấy sẽ lĩnh án phạt nặng hơn!"

Chương 21

Hai trinh của một bà góa

1 Ngước mắt lên, Ngài thấy những người bỏ tiền cúng vào Hòm tiền là hạng giàu có. 2 Nhưng Ngài thấy một bà góa nghèo nàn bỏ vào đó hai trinh. 3 Và Ngài nói: "Ta bảo thật các ngươi: bà góa nghèo khó ấy đã bỏ vào nhiều hơn hết thảy. 4 Vì họ hết thảy lấy của dư mà bỏ vào làm của cúng, còn bà ấy lấy túng thiếu mà bỏ vào, tất cả của độ thân mình có".

3. Diễn Từ Chung Luận

Nhập đề

5 Có ít người nói đến Ðền thờ là được đá xinh đẹp và đồ lễ tạ trau giồi, thì Ngài nói: 6 "Về những điều các ngươi ngắm đó, sẽ đến những ngày:

"Sẽ không để đá còn trên đá,

bất cứ gì cũng bị phá tan tành".

7 Họ mới hỏi Ngài rằng: "Lạy Thầy, vậy bao giờ các điều ấy sẽ xảy ra, và sự gì sẽ làm điều báo mọi sự ấy sắp đến?"

Ðiềm báo

8 Nhưng Ngài nói: "Các ngươi hãy coi chừng kẻo bị lừa gạt. Vì sẽ có nhiều kẻ đội danh Ta đến nói rằng: - Chính là Ta; và: - Thời buổi đã gần bên; các ngươi chớ đi theo họ!"

9 "Khi các ngươi nghe có giặc giã, và loạn lạc, các ngươi chớ hoảng hốt: vì các sự ấy phải xảy đến trước, nhưng vẫn chưa phải là cùng tận ngay đâu".

10 Bấy giờ Ngài nói với họ: "Dân này sẽ dấy lên chống dân kia, nước này chống nước nọ. 11 Sẽ có động đất lớn, và đó đây có ôn dịch và đói kém; sẽ có những điều kinh khủng và những điềm cả thể tự trời đến."

12 "Nhưng trước mọi điều ấy, người ta sẽ tra tay trên các ngươi và bắt bớ, nộp các ngươi cho hội đường, và tống ngục, điệu các ngươi đến các vua chúa quan quyền vì danh Ta. 13 Một cơ hội để các ngươi làm chứng! 14 Vậy các ngươi hãy ghi kỹ trong lòng là đừng tập dọn biện hộ! 15 Vì Ta sẽ cho các ngươi miệng lưỡi cùng khôn ngoan, làm hết thảy những kẻ chống đối các ngươi đều vô phương cự lại hay kháng lý".

16 "Các ngươi sẽ bị nộp do cả cha mẹ, anh em bà con, bạn hữu; và họ sẽ giết nhiều người trong các ngươi. 17 Và các ngươi sẽ bị mọi người ghét vì danh Ta. 18 Nhưng dù một sợi tóc cũng không rơi mất khỏi đầu các ngươi. 19 Chính bởi kiên nhẫn mà các ngươi giữ được mạng sống các ngươi".

Cùng tận

20 Khi các ngươi thấy Yêrusalem bị các đạo binh bủa vây, bấy giờ các ngươi hãy biết là sự hoang tàn cho thành ấy đã gần bên. 21 Bấy giờ ai ở Yuđê, hãy trốn lên núi; ai ở trong thành hãy rời đi nơi khác; và ai ở vùng quê thì chớ vào thành. 22 Vì đó là những ngày án phạt để nên trọn mọi điều đã viết. 23 Khốn cho người mang thai, hay bú mớm con dại trong những ngày ấy. Vì chưng sẽ có cùng quẫn lớn trên đất, một cơn thịnh nộ trên dân này. 24 Người ta sẽ ngã gục vì lưỡi gươm, và bị dẫn đi làm tù đến mọi dân tộc, và Yêrusalem sẽ bị dân ngoại chà đạp, cho đến lúc mãn thời dân ngoại."

25 "Sẽ có điềm lạ nơi mặt trời, mặt trăng và tinh tú. Dưới đất các dân hồi hộp vì biển gầm sóng vỗ. 26 Người ta mất vía vì sợ, vì chờ không biết những gì sẽ giáng xuống trên thiên hạ, bởi chưng các quyền năng từng trời bị lay chuyển. 27 Và bấy giờ người ta sẽ thấy Con Người đến trong đám mây, với quyền năng và vinh quang cao cả. 28 Khi các điều ấy bắt đầu xảy đến, các ngươi hãy rướn mình và ngẫng đầu lên, vì đến gần bên rồi ơn cứu chuộc các ngươi".

29 Và Ngài nói với họ một ví dụ: "Hãy coi cây vả và hết thảy các cây khác. 30 Khi chúng đâm chồi nảy lộc, các ngươi thấy vậy thì tự mình cũng biết là mùa hè gần bên. 31 Cũng vậy, khi các ngươi thấy các điều ấy xảy đến, các ngươi biết là Nước Thiên Chúa đã gần bên!"

32 "Quả thật, Ta bảo các ngươi: Thế hệ này sẽ không qua, trước khi mọi điều xảy đến. 33 Trời đất sẽ qua đi, nhưng lời Ta nói sẽ không bao giờ qua đi!"

Hãy tỉnh thức

34 "Các ngươi tự cảnh giác đề phòng, kẻo lòng các ngươi ra nặng nề bởi chè chén say sưa, bởi những lo lắng sự đời, mà ngày ấy thình lình ập đến trên các ngươi, 35 như một cái bẫy; vì ngày ấy sẽ xông đến thình lình trên dân cư khắp mặt đất hết thảy. 36 Hãy tỉnh thức luôn, cầu nguyện xin cho sức tránh thoát mọi điều sắp xảy đến, và được đứng vững trước mặt Con người".

Toát yếu sứ vụ tại Yêrusalem

37 Ban ngày thì Ngài giảng dạy trong Ðền thờ; nhưng ban đêm, Ngài ngủ ngoài trời trên núi gọi là núi Cây Dầu. 38 Và toàn dân thì dậy sớm mà đến với Ngài trong Ðền thờ để nghe Ngài.

Chương 22

V. Thương Khó Và Sống Lại

1. Các Biến Cố Trước Khi Bị Bắt

Yuđa mưu phản

1 Lễ Bánh không men gọi là Lễ Vượt qua đã gần đến. 2 Và các thượng tế cùng ký lục tìm sao thủ tiêu được Ngài, vì họ sợ dân chúng.

3 Satan đã nhập vào Yuđa, gọi là Iscariôt; y có chân trong số mười hai. 4 Và y thương lượng với các thượng tế và lãnh binh, để làm sao nộp Ngài cho họ. 5 Họ mừng rỡ cam kết sẽ cho y tiền bạc. 6 Y đã ưng thuận, và cố tìm dịp tiện để nộp Ngài, khuất mặt dân chúng.

Dọn lễ Vượt qua

7 Ðã đến ngày Lễ Bánh không men, ngày phải tế chiên Vượt qua, 8 Ngài sai Phêrô và Yoan đi, mà rằng: "Các ngươi hãy đi dọn Lễ Vượt qua cho chúng ta ăn!" 9 Họ thưa Ngài: "Thầy muốn chúng tôi dọn ở đâu?" 10 Ngài bảo họ: "Khi các ngươi vào thành, sẽ có người đội vò nước đón gặp các ngươi. Các ngươi hãy đi theo đến nhà người ấy vào, 11 và nói với gia chủ: "Thầy bảo ông: Chỗ trọ, nơi Ta ăn lễ Vượt qua với môn đồ của Ta đâu?" 12 Và người ấy sẽ chỉ cho các ngươi một phòng rộng trên lầu, đã trải nệm; các ngươi hãy dọn sẵn ở đó". 13 Họ đi và đã gặp như Ngài đã bảo họ, và họ đã dọn Lễ Vượt qua.

Lễ Vượt qua

Lập phép Thánh thể

14 Khi giờ đã đến, thì Ngài lên giường tiệc làm một với các tông đồ, 15 và Ngài nói cùng họ: "Ta ước ao khao khát ăn lễ Vượt qua này với các ngươi trước khi Ta chịu khổ nạn! 16 Vì Ta bảo các ngươi: Ta không còn ăn lễ ấy bao giờ nữa, cho đến khi nào nên trọn trong Nước Thiên Chúa".

17 Rồi cầm lấy chén rượu, Ngài tạ ơn và nói: "Các ngươi hãy cầm lấy chén này mà chia với nhau; 18 vì chưng, Ta bảo các ngươi, từ nay Ta sẽ không uống đến hoa quả giống nho nữa, cho đến khi Nước Thiên Chúa đến".

19 Ðoạn cầm lấy bánh và tạ ơn, Ngài bẻ ra và ban cho họ mà rằng: "Này là mình Ta [phải thí ban vì các ngươi; hãy làm sự này mà nhớ đến Ta". 20 Và chén sau bữa ăn, cũng như vậy mà rằng: "Chén này là giao ước mới trong máu Ta, phải đổ ra vì các ngươi"].

Những lời từ tạ

21 "Song này: tay kẻ nộp Ta cũng có trên bàn cùng Ta. 22 Ðã hẳn, Con người sẽ đi, chiếu theo điều đã định, song khốn cho người đó, kẻ làm cho Ngài bị nộp!"

23 Bấy giờ họ bắt đầu hỏi nhau xem ai trong họ lại sắp làm điều ấy.

24 Giữa họ đã xảy ra một cuộc tranh chấp ai phải được kể là lớn nhất trong nhóm? 25 Nhưng Ngài bảo họ: "Vua các dân thì làm chúa trên họ, và những kẻ có quyền trên họ thì cho mệnh danh mình là ân nhân. 26 Phần các ngươi thì không thế, trái lại, ai lớn hơn cả nơi các ngươi thì hãy nên như người nhỏ nhất, và kẻ làm đầu thì ở như người hầu hạ. 27 Vì nào ai lớn hơn? người ngồi bàn, hay kẻ hầu bàn? Phải chăng là người ngồi bàn? Còn Ta, Ta ở giữa các ngươi như kẻ hầu bàn."

28 "Còn các ngươi là những kẻ, giữa những lúc Ta chịu thử thách, đã hằng ở với Ta, 29 thì phần Ta, cũng như Cha Ta đã phân định cho Ta vương quyền, thì Ta phân định 30 là các ngươi được ăn uống nơi bàn tiệc Ta, trong Nước của Ta, và các ngươi sẽ được ngự trên ngai mà đoán xét mười hai chi tộc Israel."

31 "Simôm, Simôm, này Satan đã đòi cho được các ngươi mà quày cho một trận như sàng lúa; 32 nhưng Ta cầu xin cho ngươi, ngõ hầu lòng tin của ngươi khỏi bị tiêu diệt. Phần ngươi, một khi đã trở lại, ngươi hãy củng cố anh em ngươi".

33 Nhưng Phêrô nói với Ngài: "Thưa Ngài, làm một với Ngài, dẫu phải đi đến tù ngục và tử hình, tôi cũng sẵn sàng". 34 Ngài mới nói: "Phêrô, Ta bảo ngươi: hôm nay gà sẽ không gáy cho đến lúc ngươi đã chối ba lần là không biết Ta".

35 Và Ngài nói với họ: "Khi Ta sai các ngươi đi: không ví tiền, bao bị, giày dép, các ngươi có thiếu gì không?" Họ thưa: "Không!" 36 Ngài mới bảo họ: "Nhưng bây giờ ai có ví tiền thì hãy cầm đi, và bao bị cũng vậy; còn thanh gươm: ai không có thì hãy bán cả áo choàng đi mà mua. 37 Vì Ta bảo các ngươi điều đã viết này tất phải nên trọn nơi Ta: Ngài bị liệt hàng với kẻ ác nhân. Còn về phần Ta thế là xong!" 38 Họ nói: "Thưa Ngài, này: ở đây có hai thanh gươm". Nhưng Ngài bảo họ: "Thế là đủ!"

Ghetsêmani

39 Ði ra, Ngài đến Núi Cây Dầu như thường lệ; có cả các môn đồ theo Ngài. 40 Ðến nơi, Ngài bảo họ: "Hãy cầu nguyện cho khỏi sa cơn thử thách".

41 Ðoạn Ngài rời xa họ độ khoảng chừng một ném đá; và đặt gối xuống, Ngài cầu nguyện 42 rằng: "Lạy Cha! nếu Cha muốn, xin cất chén này đi khỏi con! Song đừng cho ý của con, mà là ý của Cha được thành sự! 43 [Một thiên thần tự trời hiện đến với Ngài, mà thêm sức cho Ngài; 44 lâm chiến, Ngài cầu nguyện càng khẩn thiết hơn, và mồ hôi Ngài như máu nặng giọt rỏ xuống đất]. 45 Cầu nguyện xong, và chỗi dậy đến với môn đồ, Ngài thấy họ vì buồn phiền mà đang ngủ. 46 Ngài mới nói với họ: "Làm sao các ngươi ngủ được? Chỗi dậy! hãy cầu nguyện kẻo sa cơn thử thách".

2. Thương Khó

Chúa Yêsu bị bắt

47 Ngài còn đang nói, thì này một đoàn lũ và tên Yuđa, một người trong nhóm Mười hai, đi trước họ. Y lại gần Ðức Yêsu và hôn Ngài. 48 Nhưng Ðức Yêsu bảo y: "Yuđa, ngươi dùng cái hôn để nộp Con Người sao?" 49 Thấy sự sắp xãy ra, các người ở quanh Ngài mới nói: "Thưa Ngài, chúng tôi lấy gươm đánh được không?" 50 Và một người trong nhóm họ đã đánh nhằm tên đầy tớ của thượng tế, và chặt đứt tai phải nó. 51 Ðức Yêsu lên tiếng bảo: "Thôi! Ðủ rồi!" Và đụng tai người ấy, Ngài đã chữa nó lành.

52 Ðoạn Ðức Yêsu nói cùng những người kéo đến bắt Ngài, các thượng tế, các lãnh binh Ðền thờ và hàng niên trưởng: "Như thể đi đánh cướp sao mà các ông phải ra đi với gươm giáo gậy gộc? 53Hằng ngày, tôi ở giữa các ông, nơi Ðền thờ, các ông đã chẳng tra tay làm gì trên tôi. Nhưng này là giờ của các ông, và là thời của quyền lực tối tăm".

Phêrô chối Chúa

54 Bắt Ngài rồi, họ điệu Ngài đi và dẫn Ngài đến dinh thượng tế. Còn Phêrô thì theo Ngài xa xa. 55 người ta đốt một đống lửa giữa sân và ngồi chung với nhau. Phêrô ngồi giữa đám họ: 56 một đứa tớ gái thấy ông ngồi bên lửa, thì chòng chọc nhìn ông mà nói: "Cả ông này nữa cũng đã ở với người ấy!" 57 Ông chối rằng: "Này chị, tôi không biết người ấy!" 58 Sau một chặp, người khác thấy ông thì nói: "Cả ông nữa, ông cũng thuộc bọn ấy". Nhưng Phêrô lại nói: "Có đâu ông!" 59 Cách chừng một giờ sau, một người khác quả quyết nói: "Hẳn thế! cả ông này nữa đã ở với người ấy, vì cũng là người Galilê!" 60 Còn Phêrô, ông nói: "Này ông, tôi không biết điều ông nói đó!" Ngay lúc ấy, khi ông còn đang nói, thì gà gáy; 61 Và Chúa quay lại nhìn Phêrô: và Phêrô nhớ lại lời Chúa, khi Ngài bảo ông: "Hôm nay, trước khi gà gáy, ngươi sẽ chối Ta ba lần". 62 Và ra ngoài, ông khóc lóc thảm thiết.

Chúa bị hành hạ sỉ nhục

63 Những ngươì giam giữ Ngài nhạo báng Ngài, họ đánh đập Ngài. 64 và họ che mặt Ngài lại mà gằn hỏi Ngài rằng: "Nói tiên tri xem: Ai đã đánh ngươi?" 65 Và họ còn nói lắm điều khác xúc phạm đến Ngài.

Trước Công nghị

66 Khi ngày đến, hội đồng các niên trưởng nhóm họp cùng các thượng tế và ký lục, và họ điệu Ngài vào công nghị của họ 67 và nói: "Nếu ông là Ðức KItô, ông hãy nói cho chúng tôi biết". Ngài nói với họ: "Tôi có nói, các ông sẽ không tin; 68 tôi có hỏi, các ông sẽ không trả lời [hay giải đáp cho tôi] 69 Nhưng từ bây giờ, Con người sẽ ngự bên hữu Quyền năng Thiên Chúa!" 70 Mọi người đều nói: "Vậy ra ông là Con của Thiên Chúa!" Ngài nói cùng họ: Các ông nói đó: chính là tôi". 71 Họ rằng: "Nào ta còn cần gì đến việc làm chứng nữa? Vì chính ta đã nghe tự miệng hắn rồi!"

Chương 23

Trước tòa án Philatô 1

1 Và toàn thể đám hội chỗi dậy mà điệu Ngài đến vớI Philatô. 2 Họ bắt đầu cáo tôi Ngài rằng: "Tên này, chúng tôi đã bắt gặp thường xúi dân chúng tôi làm loạn, và ngăn cản việc nộp thuế cho hoàng thượng, và xưng mình là Ðức Kitô Vua". 3 Philatô thẩm vấn Ngài rằng: "Ông mà lại là Vua dân Do Thái?" Ðáp lại, Ngài nói với ông: "Chính ông nói thế!" 4 Philatô nói cùng các thượng tế và dân chúng: "Ta không tìm ra tội trạng nào nơi người ấy". 5 Họ gặng thêm mà nói: "Y thúc dân dấy lên, giảng dạy trong toàn cõi Yuđê, khởi từ Galilê cho đến đây". 6 Nghe thế, Philatô hỏi: "Ngài có phải là người Galilê không?" 7 Và khi biết được là Ngài thuộc quyền Hêrôđê; thì ông cho chuyển tống Ngài đến với Hêrôđê; cả ông này, trong những ngày ấy, cũng có mặt ở Yêrusalem.

Trước mặt Hêrôđê

8 Thấy Ðức Yêsu, Hêrôđê rất đỗi mừng rỡ, vì từ lâu rồi, ông đã muốn gặp mặt Ngài, bởi đã nghe đồn về Ngài; và ông cũng trông được thấy Ngài làm phép lạ nào. 9 Ông huyên thuyên hỏi về Ngài, nhưng Ngài không đáp lại với ông lời nào. 10 Còn các thượng tế và ký lục đứng đó thì gắng gổ cáo tội Ngài. 11 Hêrôđê cùng quân binh của ông khinh bỉ và chế diễu Ngài, rồi khoác cho Ngài một cái áo bóng láng mà chuyển tống Ngài lại cho Philatô. 12 Ngày hôm ấy, Hêrôđê và Philatô đã làm thân với nhau, vì trước kia hai ông đã từng hằn thù nhau.

Trước tòa Philatô 2

13 Philatô cho triệu tập lại các thượng tế, các đầu mục, cùng với dân, 14 và ông nói cùng họ: "Các ông đã nạp người này cho ta, như một kẻ đã xúi dân làm loạn; và này: ta đã tra xét trước mặt các ông, mà chẳng tìm ra nơi người ấy tôi trạng nào như các ông đã cáo người ấy. 15 Cả Hêrôđê cũng không, vì Ngài đã chuyển tống người ấy lại cho chúng ta. Các ông thấy đó: người ấy không can phạm điều gì đáng phải chết. 16 Vậy cho đánh đòn người ấy rồi ta sẽ tha". 17 [Vả ông phải tha tội cho một người mỗi dịp lễ].

18 Nhưng tất cả dân chúng gào thét lên rằng: "Giết tên ấy đi! Hãy tha cho Barabba cho chúng tôi!" 19 Tên này, nhân một vụ dấy loạn xảy ra trong thành và vì đã giết người, thì đã bị tống ngục. 20Philatô lại giống tiếng nói với họ, bởi muốn tha Ðức Yêsu. 21 Nhưng họ cả tiếng kêu rằng: "Ðóng đinh, đóng đinh nó đi!" 22 Lần thứ ba, ông nói cùng họ: "Nào ông ấy có làm gì ác? Ta chẳng tìm ra tội trạng nào nơi người ấy. Vậy cho đánh đòn hắn rồi, ta sẽ tha". 23 Nhưng họ lớn tiếng cố áp đảo, đòi phải đóng đinh Ngài. Tiếng họ kêu cứ rân mạnh thêm.

24 Philatô quyết nghị làm theo như họ thỉnh cầu. 25 Ông tha cho kẻ đã bị tống ngục vì dấy loạn và sát nhân, họ van xin ân xá; còn Ðức Yêsu thì ông phó nộp mặc ý họ.

Trên đàng Thương khó

26 Và khi họ điệu Ngài đi, họ bắt được Simôn, người Kyrênê, tự ngoài đồng về, và đặt khổ giá cho ông vác đàng sau Ðức Yêsu. 27 Ði theo Ngài, có đám dân đông đảo cùng phụ nữ: các bà này đấm ngực và khóc than Ngài. 28 Quay lại phía các bà, Ðức Yêsu nói: "Hỡi con gái Yêrusalem: Ðừng khóc thương Ta, song hãy khóc thương lấy mình và con cái các bà! 29 Vì này, sẽ đến những ngày người ta phải nói: phúc cho những người son sẻ, những lòng dạ không sinh nở, những vú đã chẳng hề nuôi con! 30 Bấy giờ người ta lên tiếng bảo núi non: Hãy đổ xuống trên chúng tôi! và (nói) với đồi nỗng: Hãy đè lấp chúng tôi! 31 Vì nếu gỗ tươi mà người ta xử được thế này, thì gỗ khô, sự sẽ xảy ra làm sao?"

32 Người ta cũng điệu đi hai tên gian phi, để hành quyết làm một với Ngài.

Trên khổ giá

33 Khi đến nơi gọi là "Cái Sọ", thì người ta đã đóng đinh Ngài nơi ấy, và hai tên gian phi kia, một tên bên hữu, một tên bên tả.

34 [Bấy giờ Ðức Yêsu nói: "Lạy Cha, xin tha thứ cho chúng, vì chúng không biết việc chúng đã làm"] Còn họ thì chia áo xống Ngài thành từng phần mà bắt thăm.

35 Dân thì đứng nhìn, còn các đầu mục thì nhạo báng mà rằng: "Nó đã cứu những ai khác, thì nó hãy cứu lấy mình! nếu nó là Ðức Kitô của Thiên Chúa, Ðấng đã được chọn!" 36 Cả lính tráng cũng chế diễu Ngài; xích lại bên, chúng dâng dấm cho Ngài, 37 mà rằng: "Nếu mày là vua dân Do Thái, thì hãy cứu lấy mình!" 38 Phía trên Ngài có tấm biển: Tên này là Vua dân Do Thái.

39 Một người trong các kẻ gian phi bị treo đó mắng nhiếc Ngài: "Phải chăng mày là Kitô? Hãy cứu lấy mình và chúng ta với!" 40 Nhưng tên kia lên tiếng mắng bảo nó: "Mày không kính sợ Thiên Chúa sao, ngay lúc mày cũng mắc đồng một án? 41 Phần ta, thực tế phải lẽ, ta chuốc lấy đáng tội đã làm; nhưng ông này, ông không hề làm điều gì trái!" 42 Và hắn nói: "Lạy Ðức Yêsu, xin nhớ tôi, khi Ngài đến trong Nước của Ngài!" 43 Và Ngài đã nói với hắn: "Quả thật, Ta bảo ngươi: hôm nay, ngươi sẽ ở trên thiên đàng làm một với Ta!"

44 Khi đã đến lối giờ thứ sáu, thì xảy ra có tối tăm trên toàn cõi đất, cho đến giờ thứ chín, 45 trong khi mặt trời khuất bóng. Màn Ðền thờ bị xé ngay chính giữa. 46 Kêu lớn tiếng, Ðức Yêsu nói: "Lạy Cha, Con ký thác hồn con trong tay Cha". Nói đoạn, Ngài tắt thở.

47 Viên bách quản thấy sự xảy ra, thì tôn vinh Thiên Chúa rằng: "Hẳn thật, ông này là người công chính!" 48 Tất cả đoàn lũ dân chúng tuôn đến xem cảnh tượng ấy, khi thấy các sự xảy ra, thì đều đấm ngực lui về.

49 Ðứng tự đàng xa, có tất cả những kẻ quen biết Ngài, cùng những phụ nữ đi theo Ngài từ Galilê; các bà đã chứng kiến các điều ấy.

Chôn cất xác Chúa Yêsu

50 Và này một người tên là Yuse, làm nghị viên và là một người từ tâm và ngay lành, 51 không hề tham dự vào ý định cùng hành vi của các người khác; ông quê tại Arimathia, một thành của người Do thái; ông hằng ngóng đợi Nước Thiên Chúa; 52 ông đã đi gặp Philatô và xin cho được xác Ðức Yêsu. 53 Hạ xác Ngài xuống, ông quấn vào khăn liệm, rồi đặt Ngài vào ngôi mộ khoét trong đá, chưa có người nào được đặt vào. 54 Ngày ấy là ngày Dọn lễ, và đã rạng sang ngày Hưu lễ.

55 Cùng đi theo ông, có những phụ nữ, đã từ Galilê lên với Ngài; các bà nhìn xem ngôi mộ và xác Ngài được đặt làm sao.

56 Ðoạn trở về, các bà dọn sẵn hương liệu và dầu thơm. Và ngày Hưu lễ, các bà nghỉ chiếu theo luật dạy.

Chương 24

3. Sống Lại

Mồ trống. Thiên thần báo tin Chúa sống lại

1 Ngày thứ nhất trong tuần, vừa tang tảng bình minh, các bà đến mồ, có mang theo hương liệu đã dọn sẵn. 2 Và họ thấy viên đá đã lăn ra khỏi mộ, 3 nhưng khi vào trong, họ không gặp thấy xác Ðức Yêsu. 4 Ðang khi họ phân vân về điều ấy, thì này: có hai người bỗng hiện ra cho họ, áo chói lòa. 5 Họ đâm sợ, sấp mặt xuống đất; hai người kia mới nói cùng họ: "Làm sao các ngươi đi tìm Ðấng sống giữa những người chết? 6 [Ngài không có đây, nhưng đã sống lại] Các ngươi hãy nhớ lại Ngài đã nói làm sao với các ngươi, khi còn ở Galilê, 7 rằng: "Con người phải bị nộp trong tay những người tội lỗi, bị đóng đinh thập giá, và sống lại ngày thứ ba". 8 Và họ đã nhớ lại các lời của Ngài.

9 [Ði thăm mộ] về, họ đã nói lại hết các điều đó cho nhóm Mười một, và các kẻ khác hết thảy, 10 Ðó là các bà Maria người Magđala, Yoanna, và Maria mẹ của Yacôbê. Và các bà khác làm một với họ, đều nói các điều đó với các tông đồ. 11 Nhưng trước mắt các tông đồ, các lời nói ấy có vẻ là lời nói sảng, và họ không tin các bà.

12 [Nhưng Phêrô chỗi dậy chạy đến mồ. Cúi mình nhìn vào, ông thấy chỉ có những dải vải mà thôi. Và ông lui về nhà, kinh ngạc về sự đã xảy ra].

Hai môn đồ đi Emmau

13 Và này, cũng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm họ đang đi tới một làng kia, cách Yêrusalem sáu mươi dặm, tên là Emmau, 14 và họ chuyện vãn với nhau về mọi điều mới xảy ra đó.

15 Xảy ra là đang lúc họ chuyện vãn và bàn tính với nhau, thì chính Ðức Yêsu tiến lại gần bên mà đi với họ; 16 nhưng mắt họ bị ngăn ngừa làm sao họ không nhận ra được Ngài. 17 Ngài mới nói cùng họ: "Chuyện gì làm đề cho các ông đi đàng cùng trao đổi vậy?" Họ dừng lại bộ mặt ảo não. 18 Một người tên Khêôpha đáp lại thưa Ngài: "Duy chỉ có ông ngụ tại Yêrusalem mà lại đã không hay biết các việc xảy ra ở đó mấy ngày nay sao!" 19 Và Ngài hỏi: "Việc gì vậy?" Họ đáp: "Việc ông Yêsu Nazaret, người đã xuất hiện như một vị tiên tri quyền năng trong việc làm và lời nói, trước mặt Thiên Chúa và toàn dân; 20 làm sao các thượng tế và hàng đầu mục của chúng tôi lại đã nộp Ngài, cho Ngài bị án tử hình, và người ta đã đóng đinh thập giá Ngài. 21 Phần chúng tôi, chúng tôi đã hy vọng rằng chính Ngài là Ðấng sẽ giải thoát Israel. Nhưng với ngằn ấy cơ sự, nay đã là ngày thứ ba rồi, kể từ khi các việc ấy diễn ra! 22 Ðã hẳn, có vài người phụ nữ trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi hoảng hồn. Tảng sáng họ đi đến mồ; 23 Và không gặp xác Ngài, họ về phân phô là đã thấy thiên thần hiện ra nói rằng Ngài đang sống. 24 Có vài người trong chúng tôi đã đi tới mồ, và đã gặp thấy y như các phụ nữ đã nói, còn Ngài thì họ không được thấy!"

25 Bấy giờ Ngài mới nói cùng họ: "Hỡi những kẻ ngu độn và trí lòng chậm tin vào mọi điều các tiên tri đã nói! 26 Thế thì Ðức Kitô không phải chịu khổ nạn như thế đã, rồi mới vào vinh quang của Ngài sao?" 27 Và khởi từ Môsê và hết thảy các tiên tri, Ngài dẫn giải cho họ những điều đã viết về Ngài trong toàn bộ Kinh thánh.

28 Họ đã tới gần làng họ phải đến, nhưng Ngài làm như thể còn phải đi xa hơn. 29 Họ cố nài ép Ngài rằng: "Hãy lưu lại với chúng tôi, vì trời đã về chiều, và ngày đã xế!" Nên Ngài đã vào nhà và lưu lại với họ. 30 Và xảy ra là khi vào bàn với họ, Ngài cầm lấy bánh, chúc tụng đoạn bẻ ra Ngài trao cho họ, 31 thì mắt họ mở ra và nhận biết Ngài... nhưng Ngài đã bỏ họ mà biến rồi. 32 Và họ nói cùng nhau: "Lòng chúng ta lại đã không cháy bừng bừng lúc dọc đàng Ngài ngỏ lời với ta, và giải nghĩa Kinh thánh cho chúng ta đó sao?"

33 Ngày giờ đó, họ chỗi dậy trở về Yêrusalem, và họ gặp thấy đang tề tựu cùng nhau, có nhóm Mười một cùng các bạn. 34 Các người này nói rằng: "Thực thế, Chúa đã sống lại và đã hiện ra cho Simôn!" 35 Còn họ, họ thuật lại các việc xảy ra dọc đàng, và làm sao họ đã nhận biết Ngài lúc bẻ bánh.

Chúa hiện ra cho các Tông đồ

36 Họ còn đang nói thế, thì Ngài đã đứng giữa họ [và nói với họ: "Bằng yên cho các ngươi!"] 37 Kinh hoàng khiếp đảm, họ tưởng mình thấy ma. 38 Nên Ngài nói với họ: "Tại sao mà hoảng hốt? Vì sao lại có những suy tính như thế nảy trong lòng các ngươi? 39 hãy coi tay Ta, chân Ta; chính là Ta đó! Hãy rờ nắn mà xem, ma nào lại có thịt có xương như các ngươi thấy Ta có". 40 [Nói thế rồi, Ngài cho họ nhìn xem tay chân Ngài]. 41 Vì mừng quá mà họ vẫn còn không tin được, và chỉ kinh ngạc, nên Ngài nói với họ: "Ở dây có gì ăn không?" 42 Họ dâng cho Ngài một miếng cá nướng. 43 Và Ngài đã cầm lấy mà ăn trước mặt họ.

44 Ðoạn Ngài nói cùng họ: "Những lời này, Ta đã nói cùng các ngươi, khi còn ở giữa các ngươi, là phải nên trọn mọi điều đã viết về Ta trong luật Môsê và các tiên tri cùng Thánh vịnh". 45 Bấy giờ Ngài mở trí cho họ hiểu Kinh thánh. 46 Rồi Ngài nói với họ: "Ðã viết như thế: Ðức Kitô phải chịu khổ nạn và ngày thứ ba thì sống lại từ cỏi chết; 47 và nhân danh Ngài, phải được rao giảng cho mọi dân tộc việc hối cải để được tha thứ tội lỗi - khởi từ Yêrusalem. 48 Về các điều ấy, các ngươi là chứng nhân."

49 "Và này Ta sắp sai đến trên các ngươi, điều Cha Ta đã hứa! Về phần các ngươi, hãy ngụ lại trong thành cho đến bao giờ các ngươi được mặc lấy mãnh lực Trên ban!"

Thăng thiên

50  Rồi Ngài đã dẫn họ đến tận Bêthania; đoạn giơ tay, Ngài chúc lành cho họ. 51 Và xảy ra là đang khi Ngài chúc lành cho họ, thì Ngài đã từ biệt họ [và được nhắc lên trời]. 52 Và [thờ lạy Ngài rồi] họ đã trở lại Yêrusalem, vui mừng khôn xiết, 53 và hằng ở trong Ðền thờ mà chúc tụng Thiên Chúa.

©2019-
Developed by Augustine Francis