New Testament

Tin Mừng
Theo Thánh Yoan
(Yn)


01, 02, 03, 04, 05, 06, 07, 08, 09, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21

Chương 1

I. Nhập Ðề

Lời tựa

1 Lúc khởi nguyên đã có Lời,

và Lời ở nơi Thiên Chúa,

và Lời là Thiên Chúa,

2 Ngài đã có lúc khởi nguyên nơi Thiên Chúa.

3 Mọi sự đã nhờ Ngài mà thành sự và

không Ngài thì không gì đã thành sự.

Ðiều đã thành sự 4 nơi Ngài là sự Sống,

và sự Sống là sự Sáng cho nhân loại.

5 và sự sáng rạng trong tối tăm,

và tối tăm đã không triệt được sự sáng.

6 Xảy ra là có người được sai đến từ nơi Thiên Chúa; tên ông là Yoan. 7 Ông đã đến để làm chứng, để chúng thực về sự sáng, ngõ hầu mọi người nhờ ông mà tin. 8 Ông không phải là sự sáng, nhưng là để làm chứng cho sự sáng.

9 (Ngài) là sự sáng đích thật,

sáng soi mọi người.

(Ngài) đến trong thế gian.

10 Ngài có trong thế gian,

và thế gian đã nhờ Ngài mà được có,

mà thế gian đã không biết Ngài.

11 Ngài đã đến nơi nhà của Ngài,

mà người nhà đã không tiếp nhận Ngài.

12 Còn những ai đón nhận Ngài, thì Ngài ban cho họ quyền làm con Thiên Chúa, ấy là cho những kẻ tin vào Danh Ngài. 13 Họ không do máu huyết mà sinh ra, cũng không phải do ý của xác thịt, cũng phải do ý của nam nhân, nhưng chính do bởi Thiên Chúa mà được sinh ra.

14 Và Lời đã thành xác phàm,

và đã lưu trú nơi chúng tôi,

và chúng tôi đã được ngắm vinh quang của Ngài,

vinh quang như của Con một tự nơi Cha,

tràn đầy ơn nghĩa và sự thật.

15 Yoan làm chứng về Ngài đã hô lên rằng: "Chính Ngài là Ðấng tôi đã nói: Ðấng đến sau tôi, đã vượt trước tôi, vì Ngài đã có trước tôi".

16 Vì do từ sự sung mãn của Ngài mà ta hết thảy đã chịu lấy,

ơn này thay ơn nọ.

17 Vì luật đã ban nhờ Môsê,

ơn nghĩa và sự thật thì nhờ Yêsu Kitô mà có.

18 Thiên Chúa, không ai đã thấy bao giờ; Con Một, Ðấng ở nơi cung lòng Cha, chính Ngài đã thông tri.

Yoan Tẩy giả

19 Và đây là chứng của Yoan, khi người Do Thái từ Yêrusalem sai tư tế và Lêvit đến thỉnh vấn ông: "Ông là ai?" 20 Ông tuyên xưng, chứ không chối; ông tuyên xưng rằng: "Tôi không phải là Ðức Kitô". 21 Họ lại hỏi: "Vậy thì là gì? Ông là Êlya ư?" Ông nói: "Không phải" - "Ông là Ðấng tiên tri?" Ông đáp: "Không". 22 Vậy họ mới nói với ông: "Ông là ai, để chúng tôi thưa lại với những vị đã phái chúng tôi đến? Ông nói sao về chính mình ông?" 23 Ông nói: "Tôi là:

Tiếng của người hô trong sa mạc:

Hãy bạt lối Chúa đi.

như tiên tri Ysaya đã nói". 24 Họ đã được Biệt phái sai đến, 25 nên họ hỏi ông và nói với ông: "Vậy tại sao ông dám thanh tẩy, nếu ông không phải là Ðức Kitô, cũng không phải là Êlya hay đấng tiên tri?" 26 Yoan đáp lại cho họ rằng: "Phần tôi, tôi thanh tẩy bằng nước. Ðứng giữa các ông, Ðấng mà các ông không biết, 27 Ðấng đến sau tôi, mà tôi không đáng cởi quai dép Ngài".

28 Các điều ấy xảy ra tại Bêthania, bên kia sông Yorđan, nơi Yoan thanh tẩy.

29 Hôm sau, Ông thấy Ðức Yêsu đến với ông, thì ông nói: "Này là Chiên của Thiên Chúa, Ðấng khử trừ tội của thế gian. 30 Chính Ngài là Ðấng tôi đã nói:

"Sẽ đến sau tôi, một người đã vượt trước tôi, vì Ngài đã có trước tôi."

31 "Phần tôi, tôi đã biết Ngài, nhưng để Ngài được tỏ mình ra cho Israel, mà tôi đã đến thanh tẩy bằng nước".

32 Và Yoan đã đoan chứng rằng: "Tôi đã trông thấy Thần khí như chim câu đáp xuống tự trời và đã lưu lại trên Ngài. 33 Tôi chưa hề biết Ngài, nhưng Ðấng đã sai tôi đến thanh tẩy bằng nước, chính Người đã nói với tôi: Ngươi thấy Thần khí đáp xuống và lưu lại trên ai, thì chính Ngài là Ðấng thanh tẩy trong Thánh thần. 34 Và tôi đã được xem thấy, và xin đoan chứng: Chính Ngài là Ðấng Thiên Chúa chọn".

Các môn đồ tiên khởi

35 Hôm sau nữa, Yoan lại đứng đó với hai người trong nhóm môn đồ của ông. 36 Ông ngó về phía Ðức Yêsu đang ngang qua, mà nói: "Này là Chiên của Thiên Chúa". 37 Hai môn đồ đã nghe lời ông nói và đi theo Ðức Yêsu. 38 Quay lại và thấy họ đi theo mình, Ðức Yêsu nói với họ: "Các ngươi tìm gì?" Họ thưa Ngài: "Rabbi - nghĩa là thưa Thầy - Ngài lưu lại ở đâu?" 39 Ngài bảo họ: "Hãy đến mà xem!" Vậy họ đã đến và đã thấy nơi Ngài lưu lại và họ đã lưu lại với Ngài ngày hôm ấy. Lúc đó khoảng chừng giờ thứ mười.

40 Anrê, em của Simôn Phêrô, là một trong hai người đã nghe lời Yoan mà đi theo Ngài. 41 Ông gặp anh mình trước hết, thì nói: "Chúng tôi đã gặp Ðức Mêsia - tức là Ðức Kitô!" 42 Ông đưa Simôn đến với Ðức Yêsu. Ðức Yêsu nhìn Simôn mà nói: "Ngươi là Simôn, con của Yoan, ngươi sẽ được gọi là Kêpha - nghĩa là: Ðá".

43 Hôm sau, Ngài muốn trẩy đi Galilê; Ngài gặp Philip; Ðức Yêsu nói với ông: "Hãy theo Ta!" 44 Philip là người Betsaiđa, thành của Anrê và Phêrô.

45 Philip gặp Nathanael và bảo: "Ðấng mà Môsê trong Lề luật, cùng các tiên tri chép đến, chúng tôi đã gặp rồi: Ðức Yêsu con của Yuse, người Nazaret". 46 Nathanael đáp lại: "Tự Nazaret, thì có thể nảy ra gì tốt được!" Philihp bảo ông: "Thì hãy đến mà xem!" 47 Ðức Yêsu thấy Nathanael đến với Ngài, thì Ngài nói về ông: "Này đây đích thật một người Israel, trong mình không có gian dối". 48Nathanael thưa Ngài: "Bởi đâu mà Ngài biết tôi?" Ðức Yêsu bảo ông: "Trước khi Philip gọi ngươi, Ta đã thấy ngươi ở dưới cây vả!" 49 Nathanael đáp lại Ngài: "Rabbi, Ngài là Con Thiên Chúa, Ngài là Vua Israel!" 50 Ðức Yêsu trả lời và bảo ông: "Bởi Ta nói Ta thấy ngươi dưới cây vả, mà ngươi tin! thì ngươi sẽ được thấy điều lớn hơn thế nữa". 51 Và Ngài nói với ông: "Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi, các ngươi sẽ thấy trời mở ra, và các thiên thần của Thiên Chúa lên xuống trên Con Người".

Chương 2

II. Lời Làm Người Tỏ Mình Trong Dấu Lạ

1. Thay Cũ Ðổi Mới

(Chúa Yêsu Ðem Ðến Nhiệm Cục Cứu Rỗi Cùng Tận)

Phép lạ Cana

1 Ngày thứ ba, xảy ra có tiệc cưới ở Cana, xứ Galilê. Và có mẹ Ðức Yêsu ở đó. 2 Ðức Yêsu và các môn đồ của Ngài cũng được mời vào tiệc cưới. 3 Bởi hết rượu, nên mẹ Ðức Yêsu mới nói với Ngài: "Họ không có rượu nữa!" 4 Ðức Yêsu đáp lại: "Này bà, giữa tôi và bà, nào có việc gì? Giờ của tôi chưa đến!" 5 Mẹ Ngài nói với các người hầu: "Ngài có bảo gì, hãy làm theo!"

6 Ở đó có đặt sáu chum đá, chiếu theo lệ quán tẩy của người Do Thái, mỗi chum chứa được hai hay ba thùng nước. 7 Ðức Yêsu bảo họ: "Hãy đổ đầy nước các chum!" Và họ đã đổ đầy thấu lợi. 8 Rồi Ngài bảo họ: "Bây giờ hãy múc đem cho ông quản tiệc". Và họ đã đem đi. 9 Một khi người quản tiệc nếm thử nước đã hóa thành rượu, mà ông không biết tự đâu đến - còn các người hầu, những người đã múc nước thì biết - ông mới gọi vị tân lang 10 mà nói: "Phàm người ta, trước tiên ai cũng thết rượu hảo hạng; khi khách ngà ngà thì đãi rượu xoàng hơn. Còn ông, ông đã giữ rượu hảo hạng cho đến bây giờ!"

11 Dấu lạ đầu hết này, Ðức Yêsu đã làm tại Cana xứ Galilê, và đã tỏ vinh quang Ngài ra và môn đồ đã tin vào Ngài.

12 Sau đó Ngài xuống Caphanaum làm một với mẹ ngài, anh em [Ngài và] môn đồ của Ngài, Nhưng họ chỉ lưu lại đó ít ngày thôi.

Tẩy uế Ðền thờ

13 Lễ Vượt qua của người Do thái gần đến, và Ðức Yêsu lên Yêrusalem. 14 Ngài gặp thấy trong Ðền thờ phường buôn bò, cừu, bồ câu, và quân đổi bạc ngồi đó. 15 Ngài mới lấy dây thừng làm roi mà xua đuổi hết thảy ra khỏi Ðền thờ cùng với cừu và bò của họ; còn tiền của quân đổi bạc, Ngài đổ tung ra, và xô nhào bàn ghế của họ; 16 và bảo quân bán bồ câu: "Hãy cất khỏi đây các vật ấy, đừng biến nhà Cha Ta thành một cái chợ". 17 Môn đồ nhớ lại là có chép rằng:

Lòng nhiệt thành đối với nhà Chúa

sẽ nghiến cả mình tôi.

18 Vậy người Do Thái lên tiếng nói với Ngài: "Dấu nào ông tỏ ra được cho chúng tôi thấy là ông có quyền như thế?" 19 Ðức Yêsu đáp lại và bảo: "Phá Ðền thờ này đi! và trong ba ngày Ta sẽ dựng lại!" 20 Người Do Thái nói: "Phải mất bốn mươi sáu năm, Ðền thờ này mới được dựng nên, thế mà trong ba ngày, ông sẽ dựng lại được ư?"

21 Còn Ngài, Ngài nói về Ðền thờ thân mình Ngài. 22 Vậy khi Ngài sống lại từ cõi chết, môn đồ Ngài đã nhớ lại là Ngài đã nói thế, và họ đã tin vào Kinh thánh và lời Ðức Yêsu đã nói.

23 Trong thời Ngài ở tại Yêrusalem vào địp Vượt qua, thì trong đám người chầu lễ đã có lắm kẻ tin vào danh Ngài, bởi được chứng kiến các dấu lạ Ngài làm. 24 Nhưng Ðức Yêsu không tín nhiệm vào họ vì Ngài biết họ hết thảy, 25 và không cần có ai tuyên chứng về người ta, vì chính Ngài, Ngài đã biết có gì nơi con người ta.

Chương 3

Nicôđêmô. Ơn tái sinh

1 Có người thuộc bè Biệt phái, tên là Nicôđêmô, một đầu mục của người Do Thái. 2 Ông này đến gặp Ngài ban đêm, và thưa Ngài: "Rabbi, chúng tôi biết Ngài tự Thiên Chúa mà đến như một tôn sư: vì không ai làm được các dấu lạ Ngài làm, trừ phi là có Thiên Chúa ở với người ấy". 3 Ðức Yêsu đáp lại và nói với ông:

"Quả thật, quả thật, tôi bảo ông

ai không bởi Trên sinh ra

thì không thể thấy được Nước Thiên Chúa".

4 Nicôđêmô mới nói cùng Ngài: "Làm sao một người đã già rồi, lại có thể sinh ra? Há còn có thể vào lòng mẹ lại lần nữa mà sinh ra ư?" 5 Ðức Yêsu đáp lại:

"Quả thật, quả thật, tôi bảo ông,

ai không sinh ra bởi Nước và Thần khí,

thì không thể vào được Nước Thiên Chúa.

6 Sự gì sinh ra bởi xác thịt là xác thịt,

và sự gì sinh ra bởi Thần khí là Thần khí.

7 Ông chớ ngạc nhiên vì tôi nói:

các người phải sinh lại bởi Trên.

8 Khí muốn đâu thì thổi đến;

ông nghe được tiếng,

nhưng nào có biết được từ đâu mà đến hay lại đi đâu?

Cũng vậy về mọi kẻ sinh bởi Thần khí".

9 Nicôđêmô đáp lại và nói với Ngài: "Làm sao có thể xảy ra như vậy?" 10 Ðức Yêsu đáp lại và bảo ông: "Ông là bậc làm Thầy của Israel, mà điều ấy ông lại không biết?

11 Quả thật, quả thật, tôi bảo ông,

chúng tôi có biết, chúng tôi mới nói,

và chúng tôi có thấy, chúng tôi mới làm chứng,

nhưng các ông không nhận chứng của chúng tôi.

12 Việc dưới đất, tôi nói ra, các ông còn không tin,

huống hồ là tôi nói với các ông về việc trên trời,

các ông sẽ tin làm sao được?

13 Không ai đã lên trời,

trừ phi Ðấng tự trời mà xuống,

Con Người, Ðấng ở trên trời.

14 Như Môsê giương cao con rắn trong sa mạc,

Con Người cũng sẽ bị giương cao như vậy.

15 ngõ hầu kẻ nào tin thì nhờ Ngài

mà được sự sống đời đời.

16 Quả vì Thiên Chúa đã yêu mến thế gian như thế (đó),

đến đỗi đã thí ban Người Con Một,

ngõ hầu phàm ai tin vào Ngài thì khỏi phải hư đi,

nhưng được có sự sống đời đời.

17 Vì Thiên Chúa không sai Con đến trong thế gian,

để xử án thế gian,

nhưng để nhờ Ngài mà thế gian được cứu.

18 Kẻ tin vào Ngài thì sẽ không bị án xử,

kẻ không tin thì đã bị án xử rồi,

bởi vì không tin vào Danh Con Một của Thiên Chúa.

19 Án xử là thế này:

sự sáng đã đến trong thế gian,

mà người ta đã yêu mến tối tăm hơn sự sáng,

vì việc họ làm là điều xấu.

20 Bởi chưng ai làm sự dữ

thì ghét sự sáng, không đến với sự sáng,

kẻo bị bắt lỗi về các việc của mình.

21 Còn ai làm sự thật, thì đến với sự sáng

để được thấy rạng tỏ

là các việc của mình đã được làm trong Thiên Chúa".

Yoan làm chứng lần cuối

22 Sau đó, Ðức Yêsu và môn đồ đi đến xứ Yuđê và lưu lại đó với họ, cùng ban thanh tẩy. 23 Cả Yoan nữa cũng ban thanh tẩy tại Ainôn gần Salim, vì ở đó có nước nhiều. Và người ta lai vãng để được thanh tẩy. 24 Vì bấy giờ Yoan chưa bị tống ngục.

25 Vậy có một cuộc tranh luận xảy ra giữa môn đồ của Yoan và một người Do Thái về việc quán tẩy. 26 Họ mới đến gặp Yoan và nói với ông: "Rabbi, người đã ở với Ngài bên kia sông Yorđan, và Ngài đã làm chứng cho, thì này, ông ấy ban thanh tẩy và mọi người đều kéo đến với ông ấy!" 27 Yoan đáp lại và nói:

"Không ai có thể chịu lấy một điều gì mà lại không do tự trời ban xuống.

28 "Chính các ông làm chứng cho tôi, là tôi đã nói: Tôi không phải là Ðức Kitô, mà là kẻ đã được sai đi trước mặt Ngài.

29 "Ai có tân nương mới là tân lang

còn bạn của tân lang, kẻ đứng kề bên mà nghe Ngài,

thì khấp khởi mừng vui, vì tân lang lên tiếng.

Vậy đó là sự vui mừng của tôi: thực nó đã được sung mãn.

30 "Ngài phải tiến,

còn tôi phải suy giảm.

31 "Ðấng tự trên mà đến, thì ở trên hết mọi người;

kẻ bởi đất mà ra thì thuộc về đất, và nói về việc dưới đất.

Ðấng tự trời mà đến, thì ở trên hết mọi người.

32 "Thấy gì, nghe gì, thì Ngài đoan chứng,

nhưng không ai nhận lấy chứng của Ngài.

33 "Kẻ nhận lấy chứng của Ngài,

ắt đã niêm ấn ký nhận Thiên Chúa là chân thật.

34 "Vì kẻ Thiên Chúa sai, thì nó được lời của Thiên Chúa,

bởi không phải theo lường hạn mà (Ngài) ban Thần khí cho.

35 Cha yêu mến Con,

đã ban cho mọi sự trong tay Ngài.

36 Kẻ nào tin vào Con, thì có sự sống đời đời;

còn kẻ bất phục đối với Con thì sẽ không thấy sự sống;

nhưng sự thịnh nộ của Thiên Chúa cứ lưu lại trên nó".

Chương 4

Người phụ nữ Samari

1 Vậy khi Chúa Yêsu biết rằng Biệt phái đã nghe tin là Ngài đã mộ và thanh tẩy được nhiều môn đồ hơn Yoan - 2 Tuy rằng không phải chính Ðức Yêsu thanh tẩy, nhưng là môn đồ của Ngài - 3 thì Ngài bỏ Yuđê mà về lại Galilê. 4 Nhưng Ngài phải băng qua Samari.

5 Vậy Ngài đến thành Samari, gọi là Sykhar, cạnh bên thửa đất Yacob đã cho Yuse con ông. 6 Ở đó có giếng Yacob. Mỏi mệt vì đường sá, nên Ðức Yêsu ngồi phệt xuống bên giếng. Lúc ấy chừng giờ thứ sáu.

7 Có một phụ nữ người Samari đến kín nước. Ðức Yêsu nói với bà ấy: "Cho tôi uống với". 8 Vì môn đồ Ngài đã vào thành mua thức ăn. 9 Người phụ nữ Samari ấy mới nói với Ngài: "Làm sao ông là Do Thái mà lại xin uống với tôi là đàn bà Samari?"- [vì Do Thái không được chung đụng với người Samari] - 10 Ðức Yêsu đáp lại và bảo bà ấy:

"Nếu ngươi biết được ơn của Thiên Chúa,

và ai là người nói với ngươi:

Cho tôi uống với,

thì chính ngươi đã khẩn xin

và ngài sẽ cho nước sinh sống".

11 Bà ấy nói với Ngài: "Thưa Ngài, gàu Ngài không có, giếng thì lại sâu, vậy Ngài lấy đâu cho có nước sinh sống? 12 Dễ chừng Ngài lại lớn hơn Yacob cha chúng tôi, người đã cho chúng tôi giếng này, và người cũng uống nước đây nữa, cùng với con cái và gia súc của người?" 13 Ðức Yêsu đáp lại bà ấy:

"Phàm ai uống nước này sẽ còn khát lại;

14 Nhưng kẻ nào một lần đã uống nước Ta sẽ ban,

thì đời đời sẽ không khát nữa;

nhưng nước Ta sẽ ban cho nó

sẽ nên mạch suối trong nó

có nước vọt đến sự sống đời đời".

15 Người phụ nữ mới nói với Ngài: "Thưa Ngài, xin Ngài ban cho tôi thứ nước ấy, để tôi hết khát và khỏi phải đến đây kín nước".

16 Ngài bảo bà ấy: "Hãy đi gọi chồng ngươi, rồi đến đây!" 17 Người phụ nữ đáp lại và nói: "Tôi không có chồng". Ðức Yêsu bảo: "Ngươi nói phải: Tôi không có chồng! 18 Vì ngươi đã năm đời chồng, còn người hiện ngươi có, không phải chồng ngươi. Ðiều này, quả ngươi đã nói thật". 19 Người phụ nữ mới nói với Ngài: "Lạy Ngài, tôi thấy Ngài là một tiên tri... 20 Cha ông chúng tôi đã thờ phượng trên núi này, còn các ông thì lại bảo: Yêrusalem mới là nơi thờ phượng!" 21 Ðức Yêsu nói với bà ấy:

"Này bà, hãy tin Ta, sẽ đến giờ

không phải trên núi này hay tại Yêrusalem

mà các ngươi sẽ thờ phượng Cha!

22 "Các ngươi thờ sự các ngươi không biết;

còn chúng ta, chúng ta thờ sự chúng ta biết,

vì ơn giải thoát khơi nguồn tự Do Thái,

23 "Nhưng giờ sẽ đến - và là ngay bây giờ - những kẻ thờ phượng đích thật sẽ thờ phượng Cha trong Thần khí và sự thật vì Cha chỉ muốn gặp thấy những kẻ thờ phượng Người như thế.

24 "Thiên Chúa là Thần khí

nên những kẻ thờ phượng

cũng phải thờ phượng trong Thần khí và sự thật".

25 Người phụ nữ thưa Ngài: "Tôi biết Ðức Mêsia - tức là Ðức Kitô - sẽ đến. Khi nào Ngài đến, Ngài sẽ loan báo cho chúng tôi mọi sự". 26 Ðức Yêsu bảo bà ấy: "Chính là Ta, người đang nói với ngươi".

27 Nhằm lúc đó, môn đồ của Ngài đã về. Họ ngạc nhiên thấy Ngài ngỏ lời cùng phụ nữ. Tuy vậy không có ai nói: "Thầy muốn gì?" hay "nói gì với bà ấy?" 28 Vậy người phụ nữ đó bỏ lại vò nước và đi vào thành và nói với người ta: 29 "Hãy đến mà xem: có người đã nói được với tôi tất cả mọi sự tôi đã làm. Có khi Ngài là Ðức Kitô chăng?" 30 Họ đi ra khỏi thành mà đến gặp Ngài.

31 Trong khi ấy, môn đồ nài nẵng với Ngài rằng: "Rabbi, xin Ngài ăn". 32 Nhưng Ngài bảo họ: "Ta phải ăn một thứ lương thực mà các ngươi không biết". 33 Môn đồ mới nói cùng nhau: "Phải chăng đã có ai đem cho Ngài ăn rồi?" 34 Ðức Yêsu nói với họ:

"Lương thực của Ta là làm theo ý Ðấng đã sai Ta,

và chu toàn công việc của Người.

35 Các ngươi đã chẳng nói thế này sao:

Bốn tháng có qua, mùa nàng mới đến!

Này Ta bảo các ngươi:

Hãy ngước mắt mà nhìn:

Ðồng lúa đã chín vàng chờ gặt!

Rồi kìa 36 thợ gặt lĩnh công,

và thu lượm hoa màu sự sống đời đời,

để cho kẻ gieo một thể cùng người gặt đều hoan hỉ.

37 Vì đây lời tục ngữ cũng thật:

người này gieo kẻ khác gặt!

38 Ta sai các ngươi đi gặt

điều các ngươi đã không vất vả làm ra;

có những kẻ khác đã vất vả rồi,

còn các ngươi đã đến thừa hưởng công lao của họ".

39 Tự trong thành, có lắm người Samari đã tin vào Ngài, vì lời người phụ nữ chứng thực: Ông ấy đã nói được với tôi tất cả mọi sự tôi đã làm. 40 Vậy khi những người Samari đến gặp Ngài, họ đã xin Ngài lưu lại với họ. Và Ngài đã lưu lại ở đó hai ngày. 41 Và còn có nhiều người hơn nữa đã tin vì lời Ngài; 42 và họ nói với người phụ nữ: "Không còn phải vì câu chuyện của chị mà chúng tôi đã tin, vì chính chúng tôi cũng đã nghe và chúng tôi biết: thật Ngài là Ðấng Cứu thế".

2. Nơi Chúa Yêsu: Lời Ban Sự Sống

Chữa con một quan chức

43 Sau hai ngày, Ðức Yêsu bỏ đó mà trẩy đi Galilê. 44 Vì chính Ðức Yêsu đã cam đoan rằng: Không tiên tri nào có thế giá gì nơi quê hương mình. 45 Vậy Ngài đến Galilê, thì người Galilê tiếp đón Ngài, bởi đã được chúng kiến mọi điều Ngài đã làm ở Yêrusalem trong dịp lễ, vì chính họ cũng đã trẫy lễ. 46 Ngài lại đến Cana xứ Galilê, nơi Ngài đã làm cho nước thành rượu.

Có một vương công: ông có đứa con ốm liệt ở Capharnaum. 47 Nghe biết Ðức Yêsu đã bỏ Yuđê mà đến Galilê, thì ông đi gặp Ngài và xin Ngài xuống chũa cho con ông, vì nó đã sắp chết. 48 Ðức Yêsu nói cùng ông: "Nếu các ngươi không thấy dấu thiêng điềm lạ, ắt các ngươi sẽ không tin!" 49 Vương công nói cùng Ngài: "Thưa Ngài, xin Ngài xuống cho, trước khi con tôi chết!" 50 Ðức Yêsu bảo ông: "Ông hãy đi! Con ông sống!" Người ấy đã tin vào lời Ðức Yêsu nói với mình và đi về. 51 Ông đã đi xuống, nhưng (đang xuống) thì tôi tớ đón gặp ông và nói là con ông sống. 52 Ông hỏi họ hồi mấy giờ nó đã khá lại. Họ đáp: "Hôm qua hồi bảy giờ, cậu đã qua cơn sốt". 53 Người cha nhận ra chính vào giờ ấy Ðức Yêsu đã nói với mình: Con ông sống; nên ông đã tin là một với tất cả gia đình ông.

54 Ðó là dấu lạ thứ hai Ðức Yêsu đã làm, khi Ngài bỏ Yuđê mà về Galilê.

Chương 5

Chữa người bất toại Bêthesđa

1 Sau đó, có lễ của người Do Thái, và Ðức Yêsu lên Yêrusalem. 2 Ở Yêrusalem nơi Ao Cừu, có sở gọi là Bêthesđa theo tiếng Hipri. Sở có năm dãy hành lang. 3 Nằm trong các hành lang, có đoàn lũ những người ốm liệt, đui mù, tàn tật, què thọt [chờ khi nước động. 4 Vì thiên thần Chúa chốc chốc xuống ao và nước bị khuấy động, sau khi nước đã bị khuấy động, người nào xuống được trước nhất, thì dù mắc bịnh gì cũng được lành.] 5 Ở đó có một người đã mang tật ba mươi tám năm. 6 Thấy người ấy nằm đó và biết là đã bị kinh niên như thế, Ðức Yêsu nói với người ấy: "Ngươi muốn được lành không?" 7 Người ốm liệt đáp lại Ngài: "Thưa Ngài, tôi không có ai đem tôi xuốmg ao, mỗi khi nước động. Ðang lúc tôi lê đi, thì người khác đã xuống trước tôi rồi!" 8 Ðức Yêsu bảo người ấy: "Hãy chỗi dậy, vác lấy mền chõng mà đi!" 9 Và lập tức người ấy đã lành và vác mền chõng mình mà đi.

Nhưng ngày ấy lại là Hưu lễ. 10 Vậy người Do Thái nói với người vừa được chữa lành: "Hưu lễ mà! Anh không được phép vác mền chõng đi!" 11 Người ấy đáp lại: "Chính người chữa tôi lành đã bảo tôi: Hãy vác lấy mền chõng mà đi". 12 Họ hỏi: "Người nào đã bảo anh: Hãy vác lấy mà đi?" 13 Nhưng người đã được chữa lành không biết là ai, vì Ðức Yêsu đã lẫn vào đám người tụ lại nơi ấy. 14 Sau đó, Ðức Yêsu gặp người ấy trong Ðền thờ và bảo: "Này, ngươi đã được lành, đừng phạm tội nữa, kẻo lại mắc họa khốn hơn!" 15 Người ấy đi nói với người Do Thái rằng: chính Ðức Yêsu đã chữa cho mình được lành. 16 Bởi đó người Do Thái đả kích Ðức Yêsu, vì Ngài thường làm thế ngày Hưu lễ. 17 Nhưng Ngài đáp lại với họ: "Cha Ta đến nay hằng làm việc thì Ta cũng làm việc". 18 Bởi vậy, người Do Thái cố tìm cách giết Ngài, vì chẳng những Ngài phá ngày Hưu lễ, mà còn dám gọi Thiên Chúa là chính Cha của mình, cho mình bằng Thiên Chúa.

Công việc của Con

19 Vậy Ðức Yêsu đáp lại và nói với họ: "Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi, Con không thể nào làm điều gì tự mình, nhưng mọi sự đều vì đã trông thấy Cha làm:

vì điều gì Người làm, thì Con cũng làm như thế nữa.

20 Vì Cha yêu Con, và tỏ cho Con hết mọi điều Người làm,

và sẽ tỏ cho con những việc lớn lao hơn nữa:

khiến cho các ngươi sẽ phải kinh ngạc.

21 Vì cũng như Cha làm cho kẻ chết sống lại và tác sinh thế nào,

thì cũng vậy, Con được tác sinh cho ai tùy ý.

22 Vì Cha không xử án ai, nhưng mọi việc xử án, Cha đã ban cho Con,

23 ngõ hầu hết thảy phải tôn kính Con, như họ tôn kính Cha.

Kẻ không tôn kính Con, là không tôn kính Cha, Ðấng đã sai Ngài.

24 Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi: kẻ nghe lời Ta và tin vào Ðấng đã sai Ta,

thì có sự sống đời đời, và khỏi đến tòa phán xét,

nhưng đã ngang qua sự chết mà vào sự sống.

25 Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi: giờ sẽ đến - và là ngay bây giờ - các kẻ chết sẽ nghe tiếng Con Thiên Chúa,

và ai đã nghe thì sẽ sống.

26 Vì cũng như Cha có sự sống trong mình, thì Người cũng ban cho Con được sự sống trong mình như vậy.

27 Và Người đã ban cho Ngài quyền làm thẩm phán

vì Ngài là Con Người.

28 Về điều này các ngươi chớ ngạc nhiên:

vì sẽ đến giờ moị kẻ ở trong mồ sẽ nghe tiếng Ngài 29 mà đi ra,

kẻ làm lành trong phục sinh sự sống,

kẻ làm dữ trong phục sinh án xử.

30 Ta không thể làm điều gì tự mình Ta.

Nghe sao, Ta xử vậy,

và án Ta xử thật công minh,

vì Ta không tìm kiếm ý của Ta

mà ý của Ðấng đã sai Ta".

Chứng của Cha

31 "Nếu Ta làm chứng cho Ta,

chứng của Ta ắt không xác thực.

32 Có Ðấng khác làm chứng cho Ta

và Ta biết chứng Người tuyên ra về Ta là chứng xác thực.

33 Các ngươi đã phái người đi gặp Yoan,

và ông đã làm chứng cho sự thật.

34 Phần Ta, Ta không phải nại vào chứng của người nào,

nhưng Ta nói thế chỉ vì phần rỗi các ngươi.

35 Ông ấy là đèn được thắp lên và rạng sáng,

các ngươi đã muốn vui hưởng chốc lát ánh sáng đèn ấy.

36 Phần Ta, Ta có chứng lớn hơn là chứng của Yoan:

vì các việc Cha đã ban cho Ta để Ta chu toàn,

chính các việc Ta làm đó chứng thực cho Ta là Cha đã sai Ta.

37 Cha, Ðấng đã sai Ta, chính ngươi làm chứng cho Ta.

Không bao giờ các ngươi đã nge tiếng Người,

hay đã thấy nhan Người,

38 và lời Người, các ngươi không lưu giữ nơi mình các ngươi,

vì Ðấng Người đã sai, các ngươi lại không tin.

39 Các ngươi truy tầm Kinh thánh, vì nghĩ rằng trong đó các ngươi có sự sống đời đời; ấy mà chính Kinh thánh lại làm chứng cho Ta.

40 Các ngươi không muốn đến cùng Ta, để có được sự sống!

41 Ta không cầu vinh nơi người đời!

42 Song Ta đã biết các ngươi:

lòng mến Thiên Chúa, các ngươi không có nơi mình các ngươi.

43 Ta đã đến nhân danh Cha Ta, nhưng các ngươi không chịu lấy Ta; thảng hoặc có ai khác lấy danh mình mà đến, thì các ngươi chịu lấy nó.

44 Mà làm sao các ngươi có thể tin được, khi các người cầu vinh với nhau, còn vinh quang do Thiên Chúa, Ðấng độc nhất, các ngươi lại không màng.

45 Ðừng tưởng Ta sẽ cáo tội các ngươi nơi Cha đâu,

Người cáo tội có đó rồi: Môsê, người mà các ngươi nhờ cậy.

46 Vì nếu các ngươi tin Môsê, các ngươi đã tin Ta,

vì chính về Ta mà ông đã viết.

47 Nếu chữ viết của ông, các ngươi không tin, thì làm sao các ngươi sẽ tin được lời của Ta?"

Chương 6

3. Chúa Yêsu Là Bánh Sự Sống

Phép lạ bánh

1 Sau đó, Ðức Yêsu đi qua bên kia, biển Galilê - cũng là biển Tibêria. 2 Có đông dân chúng đi theo Ngài, vì họ đã từng được mục kích các phép lạ Ngài làm trên những người đau ốm. 3 Ðức Yêsu lên núi, và ngồi đó với môn đồ của Ngài. 4 Lễ Vượt qua, đại lễ của người Do Thái đã gần.

5 Ngước mắt nhìn lên, Ðức Yêsu thấy có đông dân chúnh đến cùng Ngài, Ngài nói với Philip: "Ta mua đâu được bánh cho họ ăn?" 6 Ngài nói vậy để thử ông vì Ngài đã biết điều Ngài sắp làm. 7Philip đáp lại Ngài: "Hai trăm đồng quan bánh cũng không đủ cho họ để mỗi người được chút đỉnh!" 8 Một môn đồ khác, Anrê, em của Simôn Phêrô nói với Ngài: 9 "Ðây có em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá. Nhưng ngằn ấy thì thấm vào đâu cho bấy nhiêu người?" 10 Ðức Yêsu nói: "Bảo người ta ngồi xuống". Nơi ấy có nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, số chừng cũng đến năm ngàn người. 11 Vậy Ðức Yêsu cầm lấy bánh và tạ ơn, đoạn phân phát cho những người dùng bữa, và cá cũng thế, bao nhiêu tùy thích mỗi người. 12 Khi họ đã ăn đầy đủ rồi, Ngài bảo môn đồ: "Hãy thu nhặt các mảnh vụn dư lại, kẻo có gì hư đi mất". 13 Họ thu nhặt lại và đổ đầy mười hai giỏ mảnh vụn, do năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn để dư lại. 14 Thấy phép lạ Ngài vừa làm, người ta nói: "Hẳn Ngài là vị tiên tri, Ðấng sẽ đến trong thế gian!" 15 Ðức Yêsu rõ được là họ sắp đến bắt lấy Ngài để tôn làm vua, thì Ngài lại rút lui trên núi một mình.

Ði trên mặt hồ

16 Chiều đến, môn đồ Ngài xuống ven biển, 17 rồi lên đò, họ nhắm đến Capharnaum bên kia biển. Trời đã tối, và Ðức Yêsu chưa đến với họ. 18 Biển động, vì cuồng phong dốc thổi. 19 Khi đã chèo tới được chừng hai mươi lăm hay ba nươi dặm, thì họ trông thấy Ðức Yêsu đi trên biển và đến gần đò. Và họ hoảng sợ. 20 Nhưng Ngài bảo họ: "Chính là Ta, đừng sợ!" 21 Họ muốn đón Ngài lên đò, nhưng lập tức đò đã vào sát đất nơi họ hướng đến.

Bánh bởi trời

22 Hôm sau, đám người còn ở lại bên kia bờ biển, nghiệm ra là không có đò nào khác, trừ một chiếc, và Ðức Yêsu lại không lên đò để cùng đi với môn đồ của Ngài, song chỉ có môn đồ ra đi mà thôi. 23 Có những đò khác từ Tibêria lại gần nơi dân chúng đã được ăn bánh [khi Chúa tạ ơn]. 24 Vậy khi đám người ấy thấy không có Ðức Yêsu ở đó và cả môn đồ Ngài cũng không, thì họ lên các đò kia mà đi Capharnaum tìm Ðức Yêsu. 25 Gặp Ngài bên kia biển, họ nói với Ngài: "Rabbi, Ngài đã đến đây bao giờ?" 26 Ðức Yêsu đáp lại:

"Quả thật, quả thật, ta bảo các ngươi:

các ngươi tìm Ta

không phải vì các ngươi đã thấy dấu lạ,

nhưng vì các ngươi đã ăn bánh no.

27 Hãy lao công đừng vì lương thực hư nát,

nhưng vì lương thực sẽ lưu lại mãi đến sự sống đời đời,

mà Con Người sẽ ban cho các ngươi,

vì chính Ngài là Ðấng mà Cha và là Thiên Chúa đã niêm ấn".

28 Họ mới nói cùng Ngài: "Chúng tôi phải lao công vào việc nào của Thiên Chúa?" 29 Ðức Yêsu đáp lại: "Việc của Thiên Chúa, tức là các ngươi tin vào Ðấng Người đã sai đến". 30 Họ nói với Ngài: "Vậy thì ông làm dấu gì để chúng tôi thấy mà tin ông? Ông làm gì nào? 31 Cha ông chúng tôi đã ăn manna trong sa mạc, như đã viết:

Người đã ban cho họ ăn bánh bởi trời".

32 Vậy Ðức Yêsu nói với họ:

"Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi:

không phải Môsê đã cho các ngươi

bánh bởi trời;

nhưng Cha Ta mới ban cho các ngươi

bánh bởi trời đích thật!

33 Vì bánh của Thiên Chúa là sự gì

bởi trời xuống

và ban sự sống cho thế gian".

34 Họ nói cùng Ngài: "Thưa Ngài, hãy luôn luôn cho chúng tôi bánh ấy!"

35 Ðức Yêsu nói với họ:

"Bánh sự sống, chính là Ta!

Ai đến với Ta sẽ không hề đói,

và kẻ tin vào ta sẽ không hề khát bao giờ!

36 Nhưng Ta đã bảo các ngươi,

các ngươi đã thấy Ta, mà các ngươi không tin.

37 Phàm sự gì Cha ban cho Ta, thì sẽ đến với Ta,

và kẻ đến với Ta, Ta sẽ không đuổi ra ngoài;

38 Vì Ta đã từ trời xuống, không phải để làm theo ý Ta,

mà là ý của Ðấng đã sai Ta.

39 Này đây là ý của Ðấng đã sai Ta, là: phàm sự gì Người đã ban cho Ta, thì Ta không được để hư đi điều gì, song ngày sau hết Ta sẽ cho nó sống lại.

40 Vì ý của Cha Ta là:

phàm ai trông thấy Con và tin vào Ngài thì có sự sống đời đời,

và ngày sau hết Ta sẽ cho nó sống lại".

41 Người Do Thái kêu ca về Ngài, vì Ngài nói: Bánh bởi trời xuống, chính là Ta. 42 Họ nói: "Ông ấy lại không phải là Yêsu con của Yuse đó sao? Cha mẹ ông ta, chúng ta đều biết! Làm sao bây giờ, ông ấy dám nói: Ta đã từ trời mà xuống?" 43 Ðức Yêsu đáp lại và nói với họ:

"Các người đừng kêu ca với nhau!

44 Không ai có thể đến với Ta,

nếu Cha, Ðấng đã sai Ta, không lôi kéo nó;

và Ta sẽ cho nó sống lại trong ngày sau hết.

45 Trong các tiên tri đã có viết:

Hết thảy chúng ta sẽ là môn sinh của Thiên Chúa.

Phàm ai nghe và học nơi Cha thì sẽ đến với Ta.

46 Không phải là đã có ai thấy được Cha,

trừ phi Ðấng đã từ nơi Thiên Chúa mà đến,

Ðấng ấy đã thấy Cha.

47 Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi:

Ai tin thì có sự sống đời đời.

48 Bánh sự sống chính là Ta!

49 Cha ông các ngươi trong sa mạc đã ăn manna và đã chết.

50 Bánh này mới là bánh bởi trời xuống,

để ai ăn thì khỏi phải chết.

51 Bánh hằng sống bởi trời xuống, chính là Ta!

Ai ăn bánh này, thì sẽ được sống đời đời.

Và bánh Ta sẽ ban, ấy là thịt mình Ta vì sự sống thế gian".

52 Người Do Thái xô xát nhau mà rằng: "Làm sao ông ấy có thể cho ta ăn thịt mình được?"

53 Vậy Ðức Yêsu nói với họ:

"Quả thật quả thật, Ta bảo các ngươi:

nếu các ngươi không ăn thịt Con Người và uống máu Ngài,

các ngươi không có sự sống nơi mình các ngươi.

54 Ai ăn thịt và uống máu Ta thì có sự sống đời đời.

và Ta sẽ cho nó sống lại trong ngày sau hết.

55 Vì thịt Ta là thật của ăn,

và máu ta là thật của uống.

56 Kẻ ăn thịt Ta và uống máu Ta

thì lưu lại trong Ta, và Ta ở trong kẻ ấy.

57 Cũng như Cha, Ðấng hằng sống, đã sai Ta, và Ta sống nhờ Cha,

thì kẻ ăn Ta cũng vậy, nó sẽ sống nhờ Ta.

58 Bánh này là bánh bởi trời xuống; không phải như cha ông các ngươi đã ăn và đã chết; kẻ ăn bánh này sẽ sống đời đời".

59 Các điều ấy, Ngài đã nói khi giảng dạy trong hội đường, tại Capharnaum.

Kết thúc

60 Nghe rồi, trong các môn đồ của Ngài có nhiều người nói: "Lời chi mà sống sượng thế! Ai nào có thể nghe nổi?" 61 Nơi mình Ngài, Ðức Yêsu biết môn đồ Ngài kêu ca về điều ấy, thì Ngài nói với họ: "Ðiều ấy làm cho các ngươi gai chướng ư? 62 Vậy nếu các ngươi trông thấy Con Người lên nơi Ngài đã có trước...? 63 Thần khí mới tác sinh, xác thịt thì không ích gì. Lời Ta đã nói với các ngươi là Thần khí và là sự sống. 64 Nhưng trong các ngươi có những kẻ không tin". Vì chưng từ đầu, Ðức Yêsu đã biết ai là những kẻ không tin và ai là kẻ sẽ nộp Ngài. 65 Và Ngài nói: "Vì thế, Ta đã bảo các ngươi: không ai có thể đến với Ta, trừ phi là đã được Cha ban cho". 66 Từ đó, nhiều môn đồ của Ngài đã rút lui, và không còn đi theo Ngài nữa.

Tuyên tín

67 Vậy Ðức Yêsu bảo nhóm Mười hai: "Cả các ngươi nữa, các ngươi không muốn bỏ về sao?" 68 Simôn Phêrô đáp lại Ngài: "Lạy Ngài, chúng tôi sẽ bỏ đi theo ai?". Ngài có những lời đem đến sự sống đời đời. 69 Và chúng tôi đã tin cùng nhận biết: Ngài là Ðấng Thánh của Thiên Chúa". 70 Ðức Yêsu nói với họ: "Không phải là Ta đã chọn các ngươi tất cả là Mười hai sao? Vậy mà một trong các ngươi lại là quỉ sứ!" 71 Ngài muốn nói về Yuđa, con của Simôn Iscariôt, Vì y sẽ nộp Ngài, y là một người trong nhóm Mười hai.

Chương 7

4. Chúa Yêsu Tỏ Mình Ra Và Bị Khước Từ

Ði Yêrusalem vào dịp lễ Nhà tạm

1 Sau đó Ðức Yêsu đi lại trong vùng Galilê, vì ở Yuđe Ngài không thể lai vãng được, bởi người Do Thái tìm giết Ngài.

2 Lễ Nhà tạm của người Do Thái đã gần, 3 nên anh em Ngài nói cùng Ngài: "Bỏ đây mà đi qua Yuđê, ngõ hầu môn đồ Thầy được trông thấy các việc Thầy làm. 4 Vì ai lại đi hoạt động chùng lén, khi tìm địa vị công khai. Một khi Thầy làm được như thế, thì hãy tỏ mình ra cho thế gian". 5 Vì ngay các anh em Ngài cũng không tin vào Ngài. 6 Ðức Yêsu mới nói với họ: "Thời của tôi chưa đến, còn thời của các ngươi luôn luôn vẫn sẵn. 7 Thế gian không thể ghét các ngươi, còn tôi thì nó ghét, vì tôi chứng thực về nó là các việc của nó xấu xa. 8 Các ngươi cứ lên chầu lễ; tôi không lên vào dịp lễ này, vì thời của tôi hạn chưa đầy". 9 Nói thế với họ rồi, Ngài cứ lưu lại ở Galilê. 10 Nhưng một khi anh em Ngài đã lên chầu lễ, thì bấy giờ Ngài cũng lên, nhưng không công nhiên, mà như thể chùng lén.

11 Người Do Thái tìm kiếm Ngài trong đám người chầu lễ, và nói: "Ông ấy ở đâu?" 12 Trong dân chúng, người ta rỉ tai bàn tán nhiều về Ngài. Kẻ thì bảo: "Ông ấy lương thiện"; kẻ khác nói: "Không đâu! Hắn phỉnh gạt dân chúng". 13 Tuy vậy không ai dám công khai nói về Ngài, bởi sợ người Do Thái.

Tranh luận tại Yêrusalem

14 Khi lễ đã hết nửa, thì Ðức Yêsu lên Ðền thờ và giảng dạy. 15 Vậy người Do Thái bỡ ngỡ mà rằng: "Làm sao ông ấy đã chẳng theo học mà lại thông hay chữ nghĩa?" 16 Ðức Yêsu đáp lại họ và nói:

"Ðạo lý Ta dạy không phải là của Ta mà là của Ðấng đã sai Ta.

17 Ai muốn làm theo ý Người, thì sẽ biết:

đạo lý ấy là do tự Thiên Chúa, hay là tự mình Ta, Ta nói ra.

18 Kẻ nào tự mình mà nói, ắt tìm vinh quang của riêng mình,

còn kẻ tìm vinh quang cho Ðấng sai mình,

thì kẻ ấy là người chân thật, nơi kẻ ấy không có gì ngang trái.

19 Môsê lại đã không ban Luật cho các ngươi sao?

Thế mà trong các ngươi, không có ai giữ Luật!

Tại sao các ngươi tìm giết Ta?"

20 Dân chúng đáp lại: "Ông bị quỉ ám! Nào ai tìm giết ông?" 21 Ðức Yêsu đáp lại và nói với họ: "Ta đã làm một việc. Và các ngươi hết thảy lấy làm ngạc nhiên. 22 Chính vì một ý đó, mà Môsê đã truyền phép cắt bì cho các ngươi - điều đó không phải do tự Môsê, mà là do các tổ phụ - và ngay ngày Hưu Lễ, các ngươi cũng làm phép cắt bì cho người ta. 23 Nếu người ta phải lĩnh cắt bì ngày Hưu lễ, kẻo lỗi luật Môsê, sao các ngươi lại hục hặc với Ta, vì Ta đã chữa lành toàn thân một người ngày Hưu lễ! 24 Ðừng theo mã ngoài mà xét xử! Hãy xét xử cho công minh!"

Do lai của Chúa Yêsu

25 Có những người ở Yêrusalem nói: "Không phải Ông ấy là người họ tìm giết đó sao? 26 Ấy kìa ông nói năng công khai, thế mà họ không nói gì! Có khi các vị đã biết chắc thực ông ấy là Ðức Kitô sao? 27 Nhưng ông ấy, chúng ta biết tự đâu ra; còn Ðức Kitô, khi Ngài đến, thì nào ai biết được do lai của Ngài?"

28 Ðức Yêsu đang giảng dạy trong Ðền thờ thì hô lên:

"Phải, các ngươi biết Ta và rõ Ta từ đâu ra!

Thế mà nào có phải tự Ta, Ta đã đến đâu!

Nhưng Ðấng sai Ta là Ðấng chân thật,

các ngươi lại không biết Người.

29 Còn Ta, Ta biết Người, bởi vì từ nơi Người mà Ta đến,

và chính Người đã sai Ta".

30 Họ định bất Ngài, nhưng chẳng ai tra tay trên Ngài, vì giờ của Ngài chưa đến.

31 Còn trong dân chúng có nhiều người đã tin vào Ngài; họ nói: "Khi Ðức Kitô đến, Ngài sẽ làm nhiều phép lạ hơn ông này làm không?" 32 Biệt phái nghe biết dân chúng rỉ tai bàn tán về Ngài như thế. Và các thượng tế và Biệt phái sai thủ hạ đi bắt Ngài.

33 Vậy Ðức Yêsu nói:

"Ta còn ở với các ngươi ít lâu nữa;

rồi Ta ra đi đến với Ðấng đã sai Ta.

34 Các ngươi sẽ tìm kiếm Ta, nhưng sẽ không gặp;

vì nơi Ta ở, các ngươi không thể đến được".

35 Người Do Thái nói cùng nhau: "Ông ấy sắp đi đâu mà ta sẽ không gặp ông ấy được? Họa chăng là ông ta sắp trẩy đi đến với kiều bào ở giữa Hy lạp, mà giảng dạy cho cả Hy lạp nữa?

36 "Thế thì lời ông nói đó là gì:

"Các ngươi sẽ tìm kiếm Ta, nhưng sẽ không gặp;

và nơi Ta ở, các ngươi không thể đến được?"

Hứa ban Thánh Thần

37 Vào ngày cuối cuộc lễ, một đại lễ, Ðức Yêsu đứng dậy mà hô lên rằng:

"Ai khát thì hãy đến với Ta,

và hãy uống 38 kẻ tin vào Ta! như Kinh thánh đã nói: Tự lòng Ngài có những sông tuôn chảy nước sinh sống.

39 Ðiều ấy, Ngài nói về Thấn khí các kẻ tin vào Ngài sẽ lĩnh lấy, vì Thần khí chưa có, bởi Ðức Yêsu chưa được tôn vinh.

Chia rẽ trong hàng ngũ Do thái

40 Trong dân chúng, có những người nghe các lời ấy thì nói: "Hẳn thật Ngài là đấng tiên tri". 41 Kẻ khác rằng: "Ngài là Ðức Kitô" Nhưng có kẻ lại nói: "Dễ chừng Ðức Kitô đến từ Galilê sao? 42 Kinh thánh lại đã không nói là: Ðức Kitô thuộc dòng giống Ðavit và đến từ Bêlem làng quê Ðavit sao?" 43 Ấy vậy vì Ngài mà nảy ra sự chia rẽ trong dân chúng. 44 Có kẻ muốn bắt Ngài, nhưng chẳng ai tra tay trên Ngài.

45 Bọn thủ hạ về lại với các thượng tế và Biệt phái. Các người này nói với họ: "Tại sao chúng bây không điệu nó đến?" 46 Bọn thủ hạ đáp: "Không bao giờ có ai nói năng như ông ấy!" 47 Biệt phái mới trả lời họ: "Cả chúng bây nữa, cũng đã bị phỉnh gạt sao? 48 Nhưng thử hỏi: ai trong hàng đầu mục hay biệt phái đã tin vào nó? 49 Chỉ lũ dân quèn không biết lề luật ấy, thật đồ chúc dữ!" 50Nicôđêmô, người đã đến gặp Ngài trước kia, và cũng là một người thuộc phe họ, mới nói: 51 "Há Luật của chúng ta lại lên án người nào trước khi nghe người ấy, và biết người ấy làm gì ư?" 52 Họ đáp lại và nói với ông: "Dễ chừng ông cũng là người Galilê sao? Ông hãy truy tầm mà xem: không có một tiên tri nào chỗi dậy từ Galilê cả".

53 [Rồi mỗi người họ về nhà].

Chương 8

Người nữ ngoại tình

1 [Còn Ðức Yêsu, thì Ngài đi ra Núi Cây Dầu. 2 Vừa rạng đông, Ngài đã vào lại Ðền thờ, và toàn dân đến với Ngài. Và ngồi xuống Ngài giảng dạy cho họ. 3 Ký lục và Biệt phái dẫn đến một phụ nữ ngoại tình bị bắt quả tang, và bắt đứng giữa đám. 4 Họ nói với Ngài: "Thưa Thầy, phụ nữ ngoại tình này bị bắt tại trận. 5 Trong Lề luật, Môsê truyền cho chúng tôi phải ném đá hạng đàn bà như thế. Vậy Thầy dạy sao?" 6 Họ nói thế với chủ ý cho Ngài mắc bẫy, để làm sao có cớ mà cáo tội Ngài. Còn Ðức Yêsu, thì Ngài cúi xuống lấy ngón tay viết trên đất. 7 Bởi họ cố riết hỏi Ngài, thì Ngài ngẫng lên và bảo họ: "Trong các ông, ai vô tội thì hãy ném đá trước hết người này đi!" 8 Rồi Ngài lại cúi xuống viết trên đất. 9 Họ nghe thế rồi, thì kẻ trước người sau họ rút lui hết, các kẻ cao niên dẫn đầu, mà để lại một mình Ngài, và phụ nữ kia đứng ở giữa. 10 Ngẩng lên, Ðức Yêsu nói với người ấy: "Bà kia, họ đâu rồi? Không ai xử tội ngươi sao?" 11 Người ấy đáp: "Thưa Ngài, không ai cả!" Ðức Yêsu lại nói: "Ta cũng không xử tội ngươi đâu! Ði đi! Và từ nay đừng phạm tội nữa!"]

Sự sáng

12 Ðức Yêsu lại nói với họ rằng:

"Sự sáng thế gian, chính là Ta!

Ai theo Ta sẽ không phải đi trong tối tăm,

nhưng nó sẽ có ánh sáng sự sống".

Chứng của Cha và Con

13 Vậy Biệt phái nói với Ngài:

"Chính ông làm chứng cho ông, chứng ông không xác thực!"

14 Ðức Yêsu đáp lại và bảo họ:

"Dẫu Ta làm chứng về Ta,

chứng của Ta vẫn xác thực,

bởi Ta biết: Tự đâu Ta đến, và lại đi đâu,

còn các ngươi không biết tự đâu Ta đến,

hay lại đi đâu.

15 Các ngươi chỉ bằng vào xác thịt mà xét:

phần Ta, Ta không xét xử ai;

16 và nếu Ta có xét xử, thì án xử của Ta hẳn là chân thật,

vì Ta không chỉ một mình,

nhưng có Ta và Ðấng đã sai Ta.

17 Mà trong luật các ngươi đã có viết:

Chứng của hai người kể là chứng xác thực.

18 Chính Ta làm chứng cho Ta,

và Cha, Ðấng đã sai Ta, cũng làm chứng về Ta".

19 Vậy họ nói với Ngài: "Cha ông ở đâu?" Ðức Yêsu đáp: "Các ngươi chẳng biết Ta, mà cũng chẳng biết Cha Ta;

nếu các ngươi biết Ta, tất các ngươi đã biết Cha Ta".

20 Các lời ấy, Ngài nói gần Hòm tiền, trong lúc giảng dạy trong Ðền thờ, mà không ai bắt Ngài, vì giờ của Ngài chưa đến.

Chúa Yêsu xuất tự Thiên Chúa

21 Ngài lại nói với họ:

"Ta ra đi, và các ngươi sẽ tìm kiếm Ta,

và các ngươi sẽ chết trong tội của các ngươi.

Ta đi đâu, các ngươi không thể đến được!"

22 Người Do Thái mới nói: "Ông ấy sẽ tự tử sao, mà nói: Ta đi đâu, các ngươi không thể đến được?" 23 Và Ngài nói với họ:

"Các ngươi thuộc bên dưới;

Ta thuộc bên trên!

Các ngươi thuộc về thế gian này;

Ta không thuộc về thế gian này;

24 Ta đã nói với các ngươi:

Các ngươi sẽ chết trong tội lỗi của các ngươi.

Vì nếu các ngươi không tin: Chính là Ta,

các ngươi sẽ chết trong tội lỗi của các ngươi".

25 Họ mới nói với Ngài: "Ông là ai?" Ðức Yêsu nói với họ:

"Từ khởi thủy, điều Ta nói với các ngươi.

26 Ta có nhiều điều phải nói lên và xét xử các ngươi!

Nhưng Ðấng sai Ta là Ðấng chân thật,

và điều gì Ta đã nghe nơi Người, Ta nói ra trong thế gian".

27 Họ không hiểu là Ngài ám chỉ về Cha. 28 Vậy Ðức Yêsu nói:

"Khi các ngươi nhắc Con Người lên cao,

bấy giờ các ngươi sẽ biết: Chính là Ta,

và tự Ta, Ta không làm gì;

nhưng Cha đã dạy Ta làm sao, Ta nói vậy,

29 và Ðấng sai Ta ở với Ta:

Người đã không bỏ Ta một mình,

vì Ta hằng làm những sự đẹp lòng Người".

Sự thật sẽ giải phóng

30 Ngài nói thế, thì có nhiều người đã tin vào Ngài. 31 Vậy Ðức Yêsu nói cùng những người Do Thái đã tin Ngài:

"Nếu các ngươi lưu lại trong lời Ta,

thì hẳn thật, các ngươi là môn đồ của Ta,

32 và các ngươi sẽ biết sự thật,

và sự thật sẽ cho các ngươi được tự do".

33 Họ đáp lại Ngài: "Chúng tôi là dòng giống Abraham, đã không bao giờ phải làm nô lệ cho ai! Làm sao ông lại nói: Các ngươi sẽ thành tự do?" 34 Ðức Yêsu đáp lại lời họ:

"Quả thật, quả thật, Ta bảo các người: phàm ai phạm tội thì là nô lệ.

35 Mà nô lệ thì không lưu lại trong nhà mãi mãi.

Con mới lưu lại mãi mãi.

36 Vậy nếu Con có cho các ngươi được tự do, thì các ngươi mới đích thực là tự do!"

Con cái Abraham với Chúa Yêsu

37 "Ta biết các ngươi là dòng giống Abraham; nhưng các ngươi tìm giết Ta!

38 Phần Ta, những gì Ta thấy nơi Cha Ta, thì Ta nói ra;

còn các ngươi, những gì các ngươi đã nghe được nơi cha các ngươi,

thì các ngươi làm".

39 Họ đáp lại Ngài và nói: "Cha chúng tôi là Abraham!" Ðức Yêsu nói với họ: "Nếu quả thực các ngươi là con cái của Abraham, ắt các ngươi đã làm các việc của Abraham. 40 Nhưng nay các ngươi tìm giết Ta, một người đã nói sự thật với các ngươi, sự thật Ta đã nghe tự Thiên Chúa. Ðiều ấy, Abraham đã không làm! 41 Các ngươi đang làm việc của cha các ngươi!" Họ mới nói với Ngài: "Chúng tôi không phải là con đẻ hoang! Chúng tôi chỉ có một Cha là Thiên Chúa!" 42 Ðức Yêsu nói với họ:

"Giả như Thiên Chúa là Cha các ngươi, các ngươi đã yêu mến Ta,

vì Ta đã phát xuất tự Thiên Chúa

và Ta đến;

vả chăng không phải tự mình Ta mà Ta đã đến,

nhưng chính Người đã sai Ta.

43 Tại sao Ta nói năng mà các ngươi không hiểu?

vì các ngươi không thể nghe lời Ta.

44 Các ngươi bởi cha tức là quỉ mà ra, và các ngươi muốn làm theo các ước vọng của cha các ngươi.

Từ khởi thủy, nó đã là kẻ sát nhân

nó đã không đứng vững trong sự thật;

khi nó nói dối là nó nói theo bản chất của nó,

vì nó là đồ điêu ngoa, và là cha sự láo khoét.

45 Còn Ta, bởi vì Ta nói sự thật,

mà các ngươi không tin Ta.

46 Ai trong các ngươi bắt lỗi Ta được về tội gì?

Nếu Ta nói sự thật,

tại sao các ngươi không tin Ta?

47 Ai bởi Thiên Chúa thì nghe lời Thiên Chúa;

bởi thế mà các ngươi không nghe là vì các ngươi không bởi Thiên Chúa".

Abraham và Chúa Yêsu

48 Người Do Thái đáp lại và nói với Ngài: "Chúng tôi không có lý sao, khi bảo ông là dân Samari, là người bị quỉ ám?"

49 Ðức Yêsu đáp lại:

"Ta không bị quỉ ám,

nhưng Ta tôn kính Cha Ta,

và vác ngươi làm sĩ nhục Ta.

50 Ta không tìm vinh quang của Ta,

đã có tìm và xét xử,

51 Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi:

ai giữ lời Ta

thì đời đời sẽ không thấy sự chết".

52 Người Do Thái nói với Ngài: "Bây giờ thì chúng tôi biết chắc: ông bị quỉ ám! Abraham đã chết, và các tiên tri nữa. Thế mà ông dám nói: Ai giữ lời Ta, thì đời đời sẽ không nếm cái chết. 53 Dễ chừng ông lại lớn hơn Abraham, cha cchúng tôi? Ngài đã chết, và các tiên tri cũng đã chết. Ông cho mình là ai vậy?"

54 Ðức Yêsu đáp:

"Nếu Ta tự tôn vinh chính mình,

vinh quang của Ta chỉ là không.

Chính Cha Ta là Ðấng tôn vinh Ta,

Ðấng mà các ngươi xưng rằng:

Người là Thiên Chúa của chúng tôi.

55 Vậy mà các ngươi không biết Người,

Còn Ta, Ta biết Người,

Giả như Ta nói: Ta không biết Người,

thì Ta cũng sẽ giống như các ngươi: một kẻ điêu ngoa.

Nhưng Ta biết Người, và Ta giữ lời Người.

56 Abraham, cha các ngươi đã hân hoan được thấy Ngày của Ta;

ông đã thấy và đã mừng rỡ!"

57 Vậy người Do Thái nói cùng Ngài: "Ông chưa được năm mươi tuổi mà ông đã thấy Abraham!" 58 Ðức Yêsu nói với họ:

"Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi:

trước khi có Abraham, Ta, chính là Ta!"

59 Họ đã lượm đá ném Ngài; nhưng Ðức Yêsu ẩn mình mà ra khỏi Ðền thờ.

Chương 9

5. Chúa Yêsu Là Sự Sáng Và Là Chúa Chiên Lành

Người mù từ thuở mới sinh

1 Ði ngang qua, Ngài thấy một người mù từ thuở mới sinh. 2 Môn đồ hỏi Ngài, rằng: "Rabbi, ai đã phạm tội, nó hay cha mẹ nó, để nó phải sinh ra mù lòa như vậy?" 3 Ðức Yêsu đáp lại: "Chẳng phải tội nó hay cha mẹ nó phạm, song để nơi nó, công việc Thiên Chúa được hiện tỏ.

4 "Bao lâu còn là ngày,

chúng ta phải lao công vào việc của Ðấng đã sai Ta;

rồi đêm đến,

bấy giờ không ai còn có thẻ làm công việc gì.

5 Khi Ta còn ở thế gian.

Ta là sự sáng thế gian".

6 Nói thế rồi, Ngài nhổ xuống đất, trộn nước miếng thành bùn và thoa vào mắt người mù, 7 đoạn Ngài bảo nó: "Hãy đi rửa trong ao Siloam" - dịch ra là: Kẻ được sai. Nó ra đi rửa mặt, và về thì mắt đã sáng.

8 Láng giềng cùng những kẻ thường thấy nó trước kia ăn mày mới nói: "Không phải hắn là tên ngồi ăn mày sao?" 9 Kẻ thì nói: "Chính hắn đó!" Kẻ khác rằng: "Không đâu! Nhưng là một đứa nào giống nó". Còn nó, nó nói: "Chính là tôi đó!" 10 Người ta nói với nó: "Vậy làm sao mắt anh đã mở ra được?" 11 Nó đáp: "Người tên là Yêsu đã làm bùn và xức mắt tôi, rồi bảo tôi: "Ði Siloam mà rửa mắt. Vậy tôi đi rửa rồi thì đã sáng mắt". 12 Người ta nói với nó: "Ông ấy đâu?" nó đáp: "Tôi không biết "

13 Người ta dẫn tên mù xưa đến cùng Biệt phái. 14 Nhưng lại nhằm Hưu lễ, ngày Ðức Yêsu làm bùn và mở mắt nó. 15 Ðến lượt Biệt phái hỏi nó: làm sao mà nó sáng mắt. Nó thưa họ: "Ông ấy thoa bùn lên mắt tôi, tôi rửa thì thấy được". 16 Trong hàng Biệt phái có kẻ nói: "Con người ấy không bởi Thiên Chúa được, vì hắn không giữ Hưu lễ!" Nhưng người khác lại nói: "Làm sao một tên tội lỗi lại có thể làm những điềm lạ như thế?" Và giữa họ đã có sự chia rẽ. 17 Họ nói với người mù: "Còn anh, anh nói sao về người ấy: về việc người ấy mở mắt cho anh?" Nó thưa: "Ngài là một tiên tri".

18 Người Do Thái không tin về vụ nó mù mà đã sáng mắt, họ mới cho gọi cha mẹ nó tới. 19 Họ hỏi các người ấy, rằng: "Tên này có thật là con ông bà, đứa mà ông bà nói là sinh ra đã mù không? Vậy làm sao bây giờ nó lại thấy được?" 20 Cha mẹ nó đáp lại và nói: "Chúng tôi biết: quả nó là con của chúng tôi, và sinh ra đã mù. 21 Còn làm sao mà nó thấy được, thì chúng tôi không biết, hay có ai đã mở mắt cho nó, chúng tôi cũng không biết. Xin các ông hỏi nó, nó khôn lớn rồi, nó sẽ nói năng về mình được!" 22 Cha mẹ nó nói thế vì sợ người Do Thái. Vì người Do Thái đã đồng tâm quyết trục xuất khỏi hội đường người nào dám xưng Yêsu là Ðức Kitô. 23 Vì lẽ đó, cha mẹ nó nói: Nó khôn lớn rồi, xin các ông hỏi nó.

24 Lần thứ hai, họ đòi đứa trước kia mù và nói với nó: "Hãy tôn vinh Thiên Chúa! Chúng ta biết rằng tên đó là một đứa tội lỗi!" 25 Nó đáp lại: "Ông ấy là người tội lỗi? tôi không biết; một điều tôi biết được là: tôi đã mù, và rày tôi thấy được!" 26 Họ mới nói với nó: "Hắn đã làm gì cho anh? Hắn đã mở mắt anh làm sao?" 27 Nó đáp: "Thì tôi đã nói với các ông rồi, các ông đã chẳng nghe. Tại sao các ông muốn nghe lại lần nữa? Dễ chừng các ông cũng muốn làm môn đồ ông ấy hẳn?" 28 Họ liền mắng nhiếc nó và nó và nói: "Có mày làm môn đồ hắn, chứ chúng ta, chúng ta là môn đồ của Môsê. 29 Chúng ta biết Thiên Chúa đã phán với Môsê; còn hắn, chúng ta chẳng biết hắn tự đâu ra?" 30 Nó đáp lại và nói với họ: "Ðiều này quả cũng lạ! Các ông lại không biết ông ấy tự đâu ra? Ông ấy đã mở mắt cho tôi? 31 Chúng tôi biết: Thiên Chúa không nhậm lời những hạng tội lỗi, nhưng ai thờ Chúa và làm theo ý Người, thì Người nhậm lời kẻ ấy. 32 Không đời nào thiên hạ đã nghe ai mở mắt đứa mù từ thuở mới sinh. 33 Nếu ông ấy đã không bởi Thiên Chúa đến, thì đã chẳng làm gì được!" 34 Họ đáp lại và bảo nó: "Toàn thân mày, mày sinh ra trong đống tội, mà mày lại làm thầy chúng ta!" Và họ đã trục xuất nó.

35 Ðức Yêsu nghe biết họ đã trục xuất nó. Gặp nó, Ngài nói: "Còn ngươi, ngươi có tin vào Con Người không?" 36 Nó đáp lại và nói: "Ai vậy, thưa Ngài, ngõ hầu tôi tin vào Người?" 37 Ðức Yêsu nói với nó: "Ngươi đã thấy Người! chính kẻ đang nói cùng ngươi!" 38 Nó liền thưa: "Lạy Ngài, tôi tin!" Và nó sấp mình bái lạy Ngài. 39 Và Ðức Yêsu nói:

"Chính để phán xét

mà Ta đã đến trong thế gian,

ngõ hầu kẻ không thấy thì được thấy,

và kẻ thấy được lại hóa đui mù!"

40 Những người Biệt phái ở đó với Ngài, nghe vậy thì nói với Ngài: "Dễ chừng chúng tôi cũng là đui mù cả?"

41 Ðức Yêsu bảo họ:

"Giả như các ngươi đui mù

các ngươi đã chẳng có tội;

nhưng nay các ngươi nói;

chúng tôi sáng mắt!

thì tội các ngươi vẫn còn lưu lại!"

Chương 10

Chúa chiên lành

1 "Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi: kẻ nào không ngang qua của mà vào ràn chiên,

nhưng từ chỗ nào khác,

thì nó là trộm là cướp.

2 Còn kẻ nào ngang qua cửa mà vào,

kẻ đó mới là người chăn chiên.

3 Kẻ ấy được người giữ cửa mở của cho,

và chiên nghe tiếng kẻ ấy.

Và chiên của mình, kẻ ấy gọi tên từng con,

và dẫn chúng đi.

4 Khi đã xua chiên của mình tất cả ra rồi,

thì kẻ ấy đi trước chúng,

và chiên theo sau kẻ ấy,

vì chúng nhận biết tiếng kẻ ấy.

5 Chúng đã không theo sau người lạ,

nhưng chúng trốn tránh người ấy

vì chúng không nhận biết tiếng những người xa lạ!"

6 Ðức Yêsu nói dụ ngôn đó cùng họ, mà họ không hiểu Ngài nói những gì với họ. 7 Vậy Ðức Yêsu lại nói:

"Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi:

Cửa ràn chiên, chính là Ta!

8 Bao nhiêu kẻ đã đến trước Ta,

hết thảy đều là trộm là cướp;

nhưng chiên đã không nghe chúng.

9 Cửa vào, chính là Ta!

Ai ngang qua Ta mà vào thì sẽ được cứu;

nó sẽ vào, sẽ ra, và sẽ gặp được lương thực.

10 Trộm có đến, thì chỉ để đánh cắp, sát hại và hủy diệt.

Ta đã đến, là để chúng được có sự sống, và có một cách dồi dào.

11 Người chăn chiên tốt, chính là Ta!

Người chăn chiên tốt thí mạng sống mình vì chiên.

12 Kẻ làm công và không hẳn là chủ chiên, và không có chiên làm của mình, thì vừa thấy sói đến là bỏ chiên mà chạy trốn, và sói bắt chiên và làm tán loạn.

13 Ấy là vì hắn là kẻ làm công,

và không màng gì đến đàn chiên.

14 Người chăn chiên tốt, chính là Ta!

Ta biết chiên của Ta,

và chiên của Ta biết Ta,

15 Như Cha biết Ta, và Ta biết Cha

và Ta thí mạng sống Ta vì đàn chiên.

16 Ta còn những chiên khác nữa, không thuộc ràn này;

các con chiên ấy, Ta cũng phải chăn dắt,

và chúng sẽ nghe tiếng Ta;

và sẽ thành một đàn chiên, một chủ chiên.

17 Vì lẽ này mà Cha yêu mến Ta:

ấy là vì Ta thí mạng sống Ta,

để rồi lấy lại.

18 Không ai cất mạng sống Ta được;

nhưng chính Ta tự mình thí mạng sống Ta;

Ta có quyền thí mạng sống Ta.

và cũng có quyền lấy lại;

đó là lịnh truyền Ta đã lĩnh nơi Cha Ta".

19 Vì những lời ấy mà sự chia rẽ lại xảy ra giữa người Do Thái. 20 Lắm người trong họ nói: "Hắn bị quỉ ám, và ra điên sảng; tại sao các ngươi cứ nghe hắn?" 21 Những kẻ khác nói: "Lời lẽ như thế không phải của đồ quỉ ám được? Dễ chừng quỉ lại có thể mở mắt những kẻ đui mù ư?"

Chúa Yêsu: Con Thiên Chúa

22 Bấy giờ ở Yêrusalem, người ta mừng lễ Cung hiến. Trời về tiết đông. 23 Ðức Yêsu đi lại trong Ðền thờ, nơi trụ lăng Salômôn, 24 Người Do Thái mới vây quanh Ngài và nói với Ngài: "Cho đến bao giờ nữa, ông còn để lòng trí chúng tôi phân vân lưỡng lự? Nếu quả ông là Ðức Kitô, xin nói trắng ra với chúng tôi!" 25 Ðức Yêsu đáp lại họ:

"Ta đã nói với các ngươi mà các ngươi không tin.

Các việc Ta làm nhân danh Cha Ta làm chứng về Ta.

26 Song các ngươi không tin,

vì các ngươi không thuộc đàn chiên của Ta.

27 Chiên của Ta thì nghe tiếng Ta;

Ta biết chúng và chúng theo Ta.

28 Và Ta ban cho chúng sự sống đời đời;

không bao giờ chúng sẽ bị diệt vong,

không ai giựt chúng khỏi tay Ta được.

29 Cha, Ðấng đã ban chúng cho Ta, thì lớn lao hơn tất cả mọi sự,

và không ai giựt khỏi tay Cha được!

30 Ta và Cha là một".

31 Người Do Thái lại vác đá ném Ngài. 32 Ðức Yêsu lên tiếng hỏi lại: "Ta đã tỏ cho các ngươi thấy nhiều việc trọn hảo bởi Cha mà đến; vì việc nào, các ngươi ném đá Ta?" 33 Người Do Thái đáp lại Ngài: "Không phải vì một việc trọn hảo mà chúng tôi ném đá ông; nhưng vì một lời phạm thượng! ông là một người phàm mà dám cho mình là Thiên Chúa". 34 Ðức Yêsu đáp lại họ: "Trong Luật của các ngươi lại đã không viết sao:

Ta bảo: các ngươi là thần

35 Nếu được gọi là thần, những kẻ có lời Thiên Chúa xảy đến cho - vả lại không thể hủy bỏ lời Kinh thánh - 36 thì sao người đã được Cha tác thánh và sai đến trong thế gian, các ngươi lại bảo: Ông phạm thượng! vì Ta đã nói: Ta là Con Thiên Chúa? 37 Nếu Ta không làm các việc Cha Ta, các ngươi đừng tin Ta! 38 Còn nếu Ta làm, cho đi các ngươi không tin chính mình Ta, thì hãy tin vào các việc ấy, ngõ hầu các ngươi biết và cầm chắc luôn rằng: Cha ở trong Ta và Ta ở trong Cha". 39 Họ lại tìm cách bắt Ngài nhưng Ngài đã tuột khỏi tay họ.

40 Ngài lại bỏ qua bên kia bờ sông Yorđan nơi trước kia Yoan thanh tẩy; và Ngài lưu lại đó. 41 Có nhiều người đến với Ngài. Họ nói: "Yoan không làm một dấu lạ nào; nhưng mọi điều ông đã nói về người này thì đều thật cả!" 42 Ở đó đã có nhiều người tin vào Ngài.

Chương 11

6. Chúa Yêsu Là Nguồn Sự Sống

Bởi Ðã Hi Sinh Chịu Chết

Lazarô sống lại

1 Có một người ốm liệt, ông Lazarô, người Bêthania, làng của Maria và Martha chị bà. 2 Maria là người đã xức dầu thơm cho Chúa và đã lấy tóc mình mà lau chân Ngài; Lazarô em bà bị ốm liệt. 3Vậy hai chị em sai người đi gặp Ngài, nhắn tin: "Thưa Ngài, này kẻ Ngài thương mến đang ốm liệt". 4 Nghe vậy, Ðức Yêsu nói: "Cơn bịnh này không đến nỗi chết, song vì vinh quang Thiên Chúa, ngõ hầu nhờ đó Con Thiên Chúa được hiển vinh".

5 Ðức Yêsu mến Martha cùng em bà và Lazarô. 6 Ðã được tin ông này ốm liệt, Ngài còn lưu lại hai ngày nơi đang ở. 7 Rồi sau đó, Ngài bảo môn đồ: "Nào! chúng ta qua Yuđê lại!" 8 Môn đồ thưa Ngài: "Rabbi, vừa đây người Do Thái tìm cách ném đá Ngài, mà Ngài lại qua đó nữa sao?" 9 Ðức Yêsu đáp:

"Ngài không phải có mười hai giờ sao?

Ban ngày mà đi lại, không ai phải vấp ngã, vì người ta trông thấy sự sáng thế gian này.

10 Nhưng ban đêm, ai đi lại, thì vấp ngã, vì không có sự sáng nữa".

11 Ngài đã nói thế, sau đó Ngài lại bảo họ: "Lazarô, người bạn của chúng ta đã nghỉ yên; Ta phải đi đánh thức dậy!" 12 Môn đồ mới nói vơí Ngài: "Thưa Ngài, nếu ông ấy nghỉ yên, thì sẽ cứu được?" 13 Ðức Yêsu có ý nói ông ấy đã chết, nhưng họ tưởng Ngài nói ông ấy đã ngủ được một giấc yên. 14 Bấy giờ Ngài nói trắng ra với họ: "Lazarô đã chết, 15 nhưng vì các ngươi, thì Ta mừng là không có ở chỗ đó, ngõ hầu các ngươi tin. Thôi! chúng ta qua gặp ông ấy". 16 Thôma (nghĩa là "sinh đôi"), mới nói cùng các đồng môn: "Cả chúng ta nữa, hãy đi qua để chết với Ngài!"

17 Ðến nơi Ðức Yêsu chỉ còn gặp người chết đã hạ mồ bốn ngày. 18 Bêthania ở gần Yêrusalem, lối mười lăm dặm. 19 Có nhiều người Do Thái đến gặp Martha và Maria để phân ưu với họ về số phận người em.

20 Vậy Martha vừa nghe biết Ðức Yêsu đến, thì bà ra đón Ngài, còn Maria ngồi lại nhà. 21 Martha nói với Ðức Yêsu: "Thưa Ngài, nếu Ngài đã có đây, em tôi đã không chết. 22 Nhưng ngay lúc này, tôi vẫn biết là bất cứ điầu gì Ngài xin với Thiên Chúa, Thiên Chúa sẽ ban cho Ngài". 23 Ðức Yêsu bảo bà ấy: "Em ngươi sẽ sống lại". 24 Martha đáp: "Tôi biết: nó sẽ sống lại thời sống lại ngày sau hết". 25 Ðức Yêsu nói với Martha:

"Phục sinh và sự sống, chính là Ta!

Ai tin vào Ta thì dẫu chết cũng sẽ sống;

26 và mọi kẻ sống cùng tin vào Ta

sẽ không phải chết bao giờ.

Ngươi có tin thế không?"

27 Bà ấy nói: "Vâng, thưa Ngài, tôi tin Ngài là Ðấng Kitô Con Thiên Chúa, Ðấng phải đến trong thế gian".

28 Nói thế rồi, bà đi gọi Maria, em bà, và rỉ thầm: "Thầy có mặt và gọi em". 29 Vừa nghe nói, Maria vội vàng chỗi dậy mà đi gặp Ngài. 30 Ðức Yêsu chưa vào làng, Ngài vẫn còn ở chỗ Martha đã đón gặp Ngài. 31 Những người Do Thái ở trong nhà với Maria để an ủi bà, vừa thấy bà chỗi dậy ra đi, thì cũng đi theo, nghĩ rằng bà đi đến mộ mà than khóc ở đó.

32 Maria vừa đến nơi với Ðức Yêsu và thấy Ngài, liền sấp mình dưới chân Ngài, mà rằng: "Thưa Ngài, nếu Ngài đã có đây, em tôi đã không chết". 33 Khi Ðức Yêsu thấy bà ấy khóc than, và những người Do Thái đến với bà cũng khóc than, thì Ngài lấy làm bực dọc tâm thần, và xao xuyến cả mình. 34 Ngài nói: "Các ngươi đặt ông ấy ở đâu?" Họ đáp: "Thưa Ngài, hãy đến mà xem". 35 Ðức Yêsu đã khóc. 36 Người Do Thái mới nói: "Xem kìa! Ngài thương mến ông ấy dường nào!" 37 Có kẻ trong họ nói: "Ông ấy đã mở mắt người mù, lại không thể làm cho người này khỏi chết sao?" 38 Ðức Yêsu lại thêm bực dọc trong mình mà đi đến mồ. Mồ đó là một cái hang, có lấp đá trên. 39 Ðức Yêsu bảo: "Cất đá đi!" Martha, chị người chết nói với Ngài: "Thưa Ngài, nặng mùi rồi! Vì đã được bốn ngày!" 40Ðức Yêsu bảo bà ấy: "Ta đã chẳng nói với ngươi rời sao? là: nếu ngươi tin, ngươi sẽ thấy vinh quang của Thiên Chúa!" 41 Vậy người ta cất đá đi. Ðức Yêsu ngước mắt lên và nói:

"Lạy Cha, Con tạ ơn Cha, vì Cha đã nhậm lời Con!

42 Con biết Cha hằng nhậm lời Con;

nhưng vì dân chúng đứng xung quanh

mà Con đã nói,

ngõ hầu chúng tin rằng Cha đã sai Con!"

43 Nói thế rồi, Ngài kêu lớn tiếng: "Lazarô! Hãy ra ngoài!" 44 Người chết bước ra, chân tay còn giải liệm bó lại, còn mặt thì bọc trong tấm thượng khâm. Ðức Yêsu bảo họ: "Hãy cổi ra cho ông ấy đi!"

Công nghị Do Thái lên án Chúa Yêsu

45 Sau khi đã chứng kiến việc Ngài làn, nhiều người Do Thái, những kẻ đến thăm Maria, đã tin vào Ngài. 46 Nhưng trong nhóm lại đi gặp Biệt Phái và nói với họ các điều Ðức Yêsu đã làm. 47 Vậy các thượng tế và Biệt phái triệu tập Công nghị và bàn: "Ta phải làm gì? Vì con người ấy làm nhiều sự lạ. 48 Nếu ta cứ để hắn như vậy, thì mọi người sẽ tin vào hắn hết thảy và quân Rôma sẽ đến hủy diệt nơi thánh và dân tộc ta". 49 Một người giữa họ, ông Caipha, thượng tế năm ấy, mới nói với họ: "Các ông không biết gì cả! 50 Các ông không tính được rằng: cái lợi cho các ông, hẳn là chỉ một người chết thay vì cả dân, chứ đừng để cho toàn dân bị tru diệt!" 51 Ðiều ấy, ông đã nói ra, không phải tự mình, nhưng vì là thượng tế năm ấy, ông đã nói tiên tri là Ðức Yêsu sắp phải chết thay cho cả dân tộc, 52 và không chỉ thay cho cả dân tộc mà thôi, nhưng còn để thâu họp con cái Thiên Chúa tản mác về lại làm một.

53 Vậy từ ngày ấy, họ đã quyết nghị là phải giết Ngài. 54 Bởi vậy, Ðức Yêsu không còn đi lại cách công khai giữa người Do Thái.

Bỏ đó, Ngài lui vào vùng giáp sa mạc, đến thành gọi là Ephraim và lưu lại đó với các môn đồ.

7. Thương Khó Là Cuộc Chiến Thắng

Sự Chết Và Tối Tăm

Trước ngày lễ Vượt qua

55 Lễ Vượt qua của người Do Thái đã gần. Người trong xứ đổ lên Yêrusalem nhiều trước lễ Vượt qua để thanh tẩy mình. 56 Họ tìm kiếm Ðức Yêsu, và đứng trong Ðền thờ họ bàn tán với nhau: "Các ông nghĩ sao? Ông ấy có trẩy lễ hay không?" 57 Các thượng tế và Biệt phái đã ban lịnh: Ai biết được Ngài ở đâu thì phải phát giác để họ bắt Ngài.

Chương 12

Xức dầu tại Bêthania

1 Sáu ngày trước lễ Vượt qua, Ðức Yêsu đến Bêthania, nơi Lazarô ở, kẻ Ðức Yêsu đã làm sống lại từ cỏi chết. 2 Ở đó người ta đã dọn bữa thết Ngài. Có Martha phục dịch, Còn Lazarô là một trong những người đồng bàn với Ngài. 3 Maria lấy một cân dầu thơm cam tùng hương thuần chất quí giá mà xức chân Ðức Yêsu, và lấy tóc mình lau chân Ngài. Cả nhà ngát mùi dầu thơm. 4 Yuđa Iscariôt, một trong các môn đồ của Ngài, kẻ sắp nộp Ngài, mới nói: 5 "Tại sao lại không bán dầu thơm ấy ba trăm đồng quan mà thí cho kẻ khó?" 6 Y nói thế, không phải vì y bận tâm đến kẻ khó, nhưng vì y là môt tên ăn cắp, y giữ ví tiền, nên có gì bỏ vào thì y phỗng mất. 7 Vậy Ðức Yêsu nói: "Ðể mặc bà ấy, ngõ hầu bà còn giữ lại cho ngày liệm táng Ta, 8 vì chưng kẻ khó, các ngươi vẫn có luôn với các ngươi; còn Ta, không phải bao giờ các ngươi cũng có!"

9 Lũ đông dân chúng Do Thái biết được rằng có Ngài ở nơi ấy, nên họ đến, không phải vì Ðức Yêsu mà thôi, nhưng còn để trông thấy Lazarô nữa, kẻ Ngài đã làm cho sống lại từ cõi chết. 10 Các thượng tế mới quyết định là giết cả Lazarô nữa, 11 vì bởi ông mà có nhiều người Do Thái đã lìa họ mà tin vào Ðức Yêsu.

Vào thành Yêrusalem

12 Hôm sau, dân chúng đông đảo trẩy lễ nghe tin Ðức Yêsu lên Yêrusalem, 13 thì cầm nhành lá vạn tuế ra đón Ngài và la vang:

"Hôsanna!

Chúc muôn lành cho Ðấng nhân Danh Chúa mà đến!

Vua Israel!"

14 Còn Ðức Yêsu gặp một lừa con, thì cỡi lên nó, như đã viết:

15 Ðừng sợ, hỡi nữ tử Sion!

Này Vua ngươi đến,

cỡi mình lừa con!

16 Các điều này, môn đồ của Ngài trước tiên không hiểu; nhưng khi Ðức Yêsu đã được tôn vinh, bấy giờ họ nhớ lại là các điều ấy đã được viết về Ngài, và đó cũng là những điều người ta đã làm cho Ngài. 17 Dân chúng đoan chứng được, những kẻ có mặt bên Ngài, khi Ngài gọi Lazarô ra khỏi mồ và làm cho ông ấy sống lại từ cõi chết. 18 Vì lẽ đó dân chúng đi đón Ngài, bởi họ nghe biết Ngài đã làm dấu lạ ấy. 19 Biệt phái mới bảo nhau: "Các ông thấy, các ông chẳng đi đến đâu! Kìa, cả thế gian đã đi theo ông ấy!"

Người Hi Lạp chầu lễ

20 Trong số những người lên chầu lễ, có cả người Hi lạp. 21 Nhũng người này đến gặp Philip, người Bêtsaiđa, xứ Galilê, mà xin ông rằng: "Trình ông, chúng tôi muốn được trông thấy ông Yêsu". 22Philip đi nói với Anrê. Rồi Anrê và Philip đi thưa với Ðức Yêsu. 23 Còn Ðức Yêsu thì Ngài đáp lại với họ rằng:

"Giờ đã đến! cho Con Người được tôn vinh!

24 Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi:

giả như hạt lúa gieo xuống đất không chết đi,

thì nó trơ trọi một mình;

nhưng nếu nó chết đi, nó mới sai hoa lắm quả!

25 Ai yêu sự sống mình thì sẽ mất,

ai ghét sự sống mình nơi thế gian này,

thì sẽ giữ nó cho sự sống đời đời!

26 Ai hầu hạ Ta, thì hãy theo Ta,

và Ta ở đâu, kẻ hầu hạ Ta cũng sẽ ở đó.

Mà ai hầu hạ Ta, thì Cha Ta sẽ tôn trọng nó!

27 Bây giờ hồn Ta những rúng động!

Ta phải nói gì?

Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này?

Nhưng chính vì thế mà Con đã đạt thấu giờ này!

28 Lạy Cha, xin hãy tôn vinh Danh Cha!"

Bấy giờ có tiếng tự trời đến:

"Ta đã tôn vinh Danh Ta,

và Ta lại sẽ tôn vinh!"

29 Dân chúng đứng đó nghe vậy, thì bảo đã phát ra một tiếng sấm; kẻ khác nói: "Một thiên thần đã nói với ông ấy". 30 Ðức Yêsu đáp lại và nói:

"Tiếng ấy phát ra,

không phải vì Ta, mà là vì các ngươi.

31 Chính bây giờ cuộc phán xét thế gian này;

chính bây giờ đầu mục thế gian này sẽ bị đuổi ra ngoài!"

32 Và Ta, một khi Ta được giương cao khỏi đất,

Ta sẽ kéo mọi người lại với Ta".

33 Ngài nói vậy để ám chỉ Ngài sẽ phải chết cái chết nào. 34 Dân chúng thưa lại: "Do lề luật, chúng tôi nghe biết rằng Ðức Kitô còn mãi đời đời, vậy làm sao ông nói: Con Người phải được giương cao? Con Người đó là ai vậy?". 35 Ðức Yêsu nói với họ:

"Chỉ ít nữa còn có sự sáng giữa các ngươi!

Hãy lo mà đi! bao lâu các ngươi còn có sự sáng,

kẻo tối tăm bắt chợp các ngươi;

ai đi trong tối tăm, thì không biết mình đi dâu.

36 Bao lâu các ngươi còn có sáng, hãy tin vào sự sáng,

để các ngươi nên con cái sự sáng".

Ðức Yêsu đã nói thế, rồi Ngài bỏ đi và ẩn mình khỏi họ.

Kết luận về sứ vụ Chúa Yêsu

37 Ngài đã làm bao nhiêu dấu lạ trước mắt họ, thế mà họ vẫn không tin vào Ngài, 38 ngõ hầu lời tiên tri của Ysaya đã nói được nên trọn:

Lạy Chúa, ai tin được điều đã thấu tai chúng tôi?

và cánh tay Chúa đã được tỏ bày cho ai biết?

39 Bởi thế, họ đã không thể tin vì Ysaya lại nói:

40 Người đã cho chúng mù mắt,

và lòng chúng ra chai đá;

kẻo mắt chúng thấy được,

và lòng chúng hiểu được,

kẻo chúng trở lại,

mà Ta lại chữa lành chúng.

41 Ysaya nói thế, vì ông đã thấy vinh quang của Ngài, và ông đã nói về Ngài.

42 Dẫu vậy, cũng có nhiều người thuộc hàng đầu mục đã tin vào Ngài, nhưng vì Biệt phái mà họ không dám xưng ra, kẻo bị khai trừ khỏi hội đường. 43 Họ chuộng cái vinh nơi người đời hơn là vinh quang của Thiên Chúa.

Cha đã sai Ta

44 Ðức Yêsu đã hô lên và nói:

"Kẻ tin vào Ta, không phải chính vào Ta mà nó tin,

mà là Ðấng đã sai Ta.

45 Kẻ thấy Ta, là thấy Ðấng đã sai Ta.

46 Ta là sự sáng đã đến trong thế gian,

để phàm ai tin vào Ta, thì khỏi phải lưu lại trong tối tăm.

47 Ai nghe các lời của Ta mà không giữ,

thì không phải chính Ta xét xử nó,

vì Ta đã đến, không phải để xét xử thế gian,

nhưng là để cứu thế gian.

48 Kẻ thảy bỏ Ta đi và không lĩnh chịu các lời của Ta,

thì có người xét xử nó:

ấy là lời Ta đã nói, chính lời ấy sẽ xét xử nó trong ngày sau hết.

49 Bởi vì không phải chính Ta tự mình đã nói ra,

nhưng Cha, Ðấng sai Ta, đã truyền lịnh

Ta phải nói gì hay dạy gì.

50 Và Ta biết lịnh truyền của Người, ấy chính là sự sống đời đời.

Vậy các điều Ta nói,

thì như Cha đã nói với Ta sao,

Ta cũng nói vậy".

Chương 13

III. Thương Khó Và Sống Lại

Mạc Khải Tối Hậu

1. Bữa Tiệc Ly. Mạc Khải Cho Các Môn Ðồ

Rửa chân môn đồ

1 Trước lễ Vượt qua, Ðức Yêsu biết rằng đã đến giờ Ngài qua khỏi thế gian này để đến cùng Cha, - đã mến yêu các kẻ thuộc về Ngài còn trong thế gian - thì Ngài đã yêu mến họ đến cùng.

2 Trong một bữa tối, và sau khi quỉ đã gieo vào lòng Yuđa Iscariôt, con của Simôn, cái ý định nộp Ngài, 3 biết rằng Cha đã ban cho Ngài mọi sự trong tay, và Ngài đã xuất tự Thiên Chúa, và đang đi về cùng Thiên Chúa, 4 thì trong bữa tối ấy, Ngài đã chỗi dậy, bỏ áo xống đi, và lấy khăn thắt lưng mình. 5 Ðoạn Ngài đổ nước vào chậu, và bắt đầu rửa chân cho các môn đồ, cùng lấy khăn thắt lưng mình mà lau.

6 Vậy Ngài đến cùng Simôm Phêrô. Ông mới nói với: "Thưa Ngài, Ngài mà lại rửa chân tôi?" 7 Ðức Yêsu đáp lại: "Ðiều Ta làm, nay ngươi không biết, nhưng sau này ngươi sẽ hiểu". 8 Phêrô nói với Ngài: "Không đời nào Ngài rửa chân tôi!" Ðức Yêsu đáp lại ông: "Nếu Ta không rửa chân ngươi, tất ngươi không có phần nào với Ta". 9 Simôn Phêrô mới nói với Ngài: "Vậy thì, thưa Ngài, chẳng những chân mà thôi, mà còn cả tay, cả đầu nữa!" 10 Ðức Yêsu bảo ông: "Kẻ đã tắm rồi cần gì phải rửa, kẻ ấy toàn thân đã sạch. Phải, các ngươi đã sạch, nhưng không phải hết thảy đâu!" 11 Là vì Ngài đã biết kẻ nào sẽ nộp Ngài; bởi đó mà Ngài nói: Không phải hết thảy các ngươi đều sạch cả đâu! 12 Vậy khi Ngài đã rửa chân họ xong và lấy áo mặc cùng về lại chỗ ăn, thì Ngài nói với họ: "Các ngươi có hiểu Ta đã làm gì cho các ngươi không? 13 Các ngươi thưa thốt cùng Ta: Lạy Thầy, Lạy Chúa! và các ngươi nói phải: hẳn Ta là thế. 14 Vậy nếu Ta là Thầy, là Chúa, mà đã rửa chân cho các ngươi, thì các ngươi cũng phải rửa chân cho nhau. 15 Ta đã nêu gương cho các ngươi, ngõ hầu như Ta đã làm cho các ngươi thế nào, thì các ngươi cũng làm như vậy.

16 "Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi:

Tôi tớ không lớn hơn chủ,

kẻ được sai không lớn hơn người sai nó.

17 Biết thế, phúc cho các ngươi làm theo như vậy!

18 Ta không nói về các ngươi hết thảy đâu. Ta biết Ta đã chọn ai...

Âu là để Kinh thánh được nên trọn:

Người đã thường ăn bánh của tôi hất gót lại với tôi.

19 Ngày từ lúc này, Ta nói với các ngươi trước sự xảy ra, ngõ hầu khi xảy đến, các ngươi tin: chính là Ta!

20 Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi:

ai chịu đón nhận kẻ Ta sai đến, là chịu đón nhận Ta,

mà ai chịu đón nhận Ta, tức là chịu đón nhận Ðấng đã sai Ta".

Báo việc Yuđa bội phản

21 Nói thế rồi, Ðức Yêsu xao xuyến tâm thần, và Ngài chứng thực rằng: "Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi: một trong các ngươi sẽ nộp Ta". 22 Môn đồ nhìn nhau, phân vân không biết Ngài nói về ai. 23 Cùng nằm giường ăn, sát lòng Ðức Yêsu, có người môn đồ Ðức Yêsu yêu mến. 24 Simôn Phêrô ra dấu cho người ấy và nói: "Hỏi xem ai Ngài nói đó?" 25 Người ấy lật mình và như vậy là áp ngay ngực Ðức Yêsu mà hỏi Ngài: "Thưa Ngài, ai vậy?" 26 Ðức Yêsu đáp lại: "Người ấy là kẻ Ta sẽ trao cho miếng Ta chấm đây". Rồi chấm một miếng Ngài [cầm lấy mà] trao cho Yuđa, con của Simôn Iscariôt. 27 Lúc bấy giờ, sau miếng ăn, Satan đã nhập vào y. Vậy Ðức Yêsu bảo y: "Ngươi tính làm gì, thì làm mau đi!" 28 Trong lúc các người dùng bữa, không ai hiểu tại sao Ngài đã bảo y như thế. 29Vì Yuđa giữ túi tiền, nên có kẻ tưởng Ðức Yêsu bảo y: Lo mua những thức chúng ta cần trong dịp lễ! hay là Ngài dạy y bố thí gì cho kẻ khó. 30 Vừa chịu lấy miếng ăn, lập tức y đi ra. Và trời đã tối.

Lời cáo biệt

31 Khi y đã ra rồi, Ðức Yêsu nói: "Bây giờ Con Người đã được tôn vinh và Thiên Chúa đã được tôn vinh nơi Ngài.

32 "Nếu Thiên Chúa đã được tôn vinh nơi Ngài,

thì Thiên Chúa cũng tôn vinh Ngài trong chính mình Người,

và ngay đây Người sẽ tôn vinh Ngài!

33 Hỡi các con bé nhỏ,

Ta chỉ chờ ở các ngươi một ít nữa!

Các ngươi sẽ tìm kiếm Ta...

Và như Ta đã nói với người Do thái:

Ta đi đâu: các ngươi không thể đến được,

thì nay Ta cũng nói với các ngươi.

34 Ta ban cho các ngươi một điều răn mới:

là hãy yêu mến nhau.

Như Ta đã yêu mến các ngươi,

các ngươi cũng hãy yêu mến nhau.

35 Chính nơi điều này mà mọi người sẽ biết các ngươi là môn đồ Ta:

ấy là nếu các ngươi có lòng yêu mến lẫn nhau!"

Báo việc Phêrô chối Chúa

36 Simôn Phêrô nói với Ngài: "Thưa Ngài, Ngaì đi đâu?" Ðức Yêsu đáp lại: "Ta đi đâu, bây giờ ngươi không thể theo Ta, nhưng sau này ngươi sẽ theo". 37 Phêrô nói với Ngài: "[Thưa Ngài] tại sao tôi không thể theo Ngài ngay bây giờ? Tôi sẽ thí mạng sống tôi vì Ngài!" 38 Ðức Yêsu đáp lại: "Ngươi sẽ thí mạng sống của ngươi vì Ta ư? Quả thật, quả thật, Ta bảo ngươi: gà sẽ không gáy, cho đến lúc ngươi đã chối Ta ba lần".

Chương 14

Ði về cùng Cha

1 "Lòng các ngươi chớ rúng động!

Hãy tin vào Thiên Chúa, mà cũng hãy tin vào Ta.

2 Trong nhà Cha Ta, có nhiều chỗ ở - chẳng vậy, Ta đâu có nói với các ngươi

là Ta đi dọn chỗ cho các ngươi.

3 Và nếu Ta ra đi dọn chỗ cho các ngươi,

thì Ta sẽ đến lại và đem các ngươi theo Ta,

để Ta ở đâu, các ngươi cũng ở đó.

4 Và Ta đi đâu, các ngươi biết đàng rồi".

5 Thôma nói với Ngài: "Thưa Ngài, chúng tôi không biết Ngài đi đâu, làm sao mà biết được con đàng?" 6 Ðức Yêsu nói với ông:

"Ðàng và sự thật, sự sống, chính là Ta!

Không ai đến với Cha mà lại không nhờ Ta,

7 Nếu các ngươi biết Ta, tất các ngươi cũng biết Cha Ta.

Ngay từ bây giờ các ngươi biết Người và đã thấy Người".

8 Philhp nói với Ngài: "Thưa Ngài, xin tỏ cho chúng tôi thấy Cha; thế là đủ cho chúng tôi!"

9 Ðức Yêsu nói với ông:

"Ðã bao lâu rồi, Ta ở với các ngươi! Thế mà, Philip, ngươi đã không biết Ta ư?

Ai thấy Ta là đã thấy Cha.

Làm sao ngươi nói: Xin tỏ cho chúng tôi thấy Cha!

10 Ngươi không tin Ta ở trong Cha và Cha ở trong Ta sao?

Các lời Ta nói với các ngươi không phải tự Ta mà Ta nói ra,

nhưng chính Cha, Ðấng ở trong Ta, hằng làm công việc của Người.

11 Hãy tin Ta: là Ta ở trong Cha và Cha ở trong Ta.

bằng không, hãy tin vì các việc kia vậy.

12 Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi:

Kẻ tin vào Ta, thì các việc Ta làm kẻ ấy cũng sẽ làm,

và sẽ làm được những việc lớn lao hơn thế nữa,

vì Ta đi đến cùng Cha.

13 Và điều gì các ngươi xin nhân danh Ta, Ta sẽ làm,

ngõ hầu Cha được tôn vinh nơi Con,

14 Và nếu các ngươi xin gì với Ta, nhân danh Ta, Ta sẽ làm".

Hứa sai Ðấng bầu chữa

15 "Nếu các ngươi yêu mến Ta,

các ngươi sẽ giữ các lịnh truyền của Ta,

16 Và Ta sẽ xin Cha,

và Người sẽ ban cho các ngươi một Ðấng Bầu Chữa khác,

để Ngài ở với các ngươi luôn mãi,

17 Thần khí sự thật,

thế gian không thể lĩnh nhận,

vì nó không thấy cũng không biết Ngài,

Còn các ngươi biết Ngài,

vì Ngài lưu lại nơi các ngươi và ở trong các ngươi.

18 Ta sẽ không bỏ các ngươi mồ côi,

Ta sẽ đến với các ngươi.

19 Còn ít nữa thế gian không còn thấy Ta.

Phần các ngươi, các ngươi thấy Ta,

vì Ta sống và các ngươi cũng sẽ sống.

20 Trong ngày ấy,

các ngươi sẽ biết được là Ta ở trong Cha Ta,

và các ngươi ở trong Ta, và Ta ở trong các ngươi.

21 Ai có các lịnh truyền của Ta và giữ lấy,

người ấy mới là kẻ yêu mến Ta,

mà ai yêu mến Ta, thì được Cha Ta yêu mến,

và Ta sẽ yêu mến nó và sẽ tỏ mình ra cho nó".

22 Yuđa- không phải tên Iscariôt - nói với Ngài: "Thưa Ngài, tại sao có thế này: là Ngài sẽ tỏ mình ra cho chúng tôi, chứ không cho thế gian?"

23 Ðức Yêsu đáp lại và nói với ông:

"Ai mến Ta, thì sẽ giữ lời Ta,

và Cha Ta sẽ yêu mến nó,

và Chúng Ta sẽ đến với nó,

và sẽ đặt chỗ ở nơi mình nó.

24 Ai không mến Ta, thì không giữ các lời của Ta.

Mà lời các ngươi nghe đây không phải là của Ta,

nhưng là của Cha, Ðấng đã sai Ta.

25 Các điều ấy, Ta đã nói với các ngươi,

lúc còn lưu lại giữa các ngươi.

26 Nhưng Ðấng Bầu Chữa,

Thánh Thần Cha sẽ sai đến nhân danh Ta,

chính Ngài sẽ dạy các ngươi mọi sự,

và sẽ nhắc cho ngươi nhớ lại

mọi điều Ta đã nói với các ngươi".

Bình an Chúa ban

27 Ta để lại bình an cho các ngươi;

Ta ban bình an của Ta cho các ngươi;

không phải thế gian ban cho thế nào,

thì Ta cũng ban cho như vậy đâu!

Lòng các ngươi chớ xao xuyến, chớ nhất đảm.

28 Các ngươi đã nghe Ta bảo các ngươi:

Ta ra đi và Ta sẽ đến với các ngươi.

Nếu các ngươi mến Ta,

các ngươi hãy vui mừng vì Ta đi đến với Cha,

bởi vì Cha lớn hơn Ta.

29 Ðó, Ta đã nói với các ngươi, trước sự xảy ra,

để khi sự xảy ra, các ngươi tin.

30 Ta sẽ không còn nói nhiều nữa với các ngươi,

vì đầu mục thế gian sẽ đến,

Nó không có quyền gì trên Ta.

31 Nhưng để cho thế gian biết là Ta yêu mến Cha,

và như Cha truyền dạy Ta sao,

Ta làm như vậy.

Ðứng dậy! Ta đi khỏi đây!"

Chương 15

Cây nho đích thật

1 "Cây nho đích thật, chính là Ta, và Cha Ta là người canh tác.

2 Nhánh nào trong Ta không sinh quả, Người chặt nó đi;

còn nhánh nào sinh quả, thì Người tỉa sạch,

để nó sinh quả nhiều hơn.

3 Các ngươi đã sạch,

bởi lời Ta nói với các ngươi.

4 Hãy ở lại trong Ta và Ta trong các ngươi.

Cũng như nhánh nho không thể sanh quả tự mình

mà không lưu lại thân nho,

thì các ngươi cũng vậy, nếu không lưu lại trong Ta.

5 Cây nho, chính là Ta,

các ngươi là nhánh.

Ai lưu lại trong Ta và Ta trong kẻ ấy,

thì nó sinh nhiều quả,

vì ngoài Ta, các ngươi không thể làm gì.

6 Ai không lưu lại trong Ta, thì bị quăng ra ngoài như nhánh nho, và khô đi;

người ta sẽ lượm chúng, quăng vào lửa, và chúng sẽ bị thiêu.

7 Nếu các ngươi lưu lại trong Ta,

và các lời cuả Ta lưu lại trong các ngươi,

thì muốn gì, các ngươi hãy xin, và các ngươi sẽ thấy thành sự.

8 Nơi điều này, Cha Ta được hiển vinh,

là các ngươi sai hoa kết quả, và nên môn đồ của Ta".

Hãy lưu lại trong lòng mến

9 "Như Cha đã yêu mến Ta,

Ta đã yêu mến các ngươi.

Hãy lưu lại trong lòng yêu mến của Ta.

10 Nếu các ngươi giữ các lịnh truyền của Ta,

Các ngươi sẽ lưu lại trong lòng yêu mến của Ta,

cũng như Ta đã giữ các lịnh truyền của Cha Ta,

và lưu lại trong lòng yêu mến của Người.

11 Các điều ấy Ta đã nói với các ngươi rồi,

ngõ hầu sự vui mừng của Ta có nơi các ngươi,

và sự vui mừng của các ngươi được nên trọn.

12 Này là lịnh truyền của Ta:

các ngươi hãy yêu mến nhau

như Ta đã yêu mến các ngươi.

13 Không có lòng yêu mến nào lớn hơn

là thí mạng sống mình vì bạn hữu.

14 Các ngươi là bạn hữu của Ta,

nếu các ngươi làm điều Ta truyền dạy các ngươi.

15 Ta không còn gọi các ngươi là tôi tớ,

vì tôi tớ không biết việc chủ mình làm.

Ta đã gọi các ngươi là bạn hữu,

vì mọi điều Ta đã nghe nơi Cha Ta,

Ta đã tỏ cho các ngươi biết.

16 Không phải các ngươi đã chọn Ta,

nhưng chính Ta đã chọn các ngươi, và đã đặt các ngươi ra,

ngõ hầu các ngươi đi và sinh trái,

và trái trăng của các ngươi còn mãi;

ngõ hầu các ngươi xin gì cùng Cha nhân Danh Ta,

thì Người sẽ ban cho các ngươi,

17 Ðiều Ta truyền cho các ngươi,

là hãy yêu mến nhau".

Thế gian thù ghét

18 "Nếu thế gian ghét các ngươi,

thì hãy biết rằng: nó đã ghét Ta trước các ngươi.

19 Nếu các ngươi thuộc về thế gian,

thế gian đã yêu dấu như của riêng nó;

nhưng vì các ngươi không thuộc về thế gian,

và Ta đã chọn các ngươi từ giữa thế gian,

bởi vậy mà thế gian ghét các ngươi.

20 Hãy nhớ lời Ta đã nói với các ngươi:

Tôi tớ không lớn hơn chủ!

Nếu họ đã bắt bớ Ta, họ cũng sẽ bắt bớ các ngươi;

nếu họ đã giữ lời Ta, họ cũng sẽ giữ lời các ngươi.

21 Nhưng mọi điều ấy, họ sẽ làm cho các ngươi vì cớ danh Ta,

bởi họ không biết Ðấng đã sai Ta.

22 Giả như Ta không đến và ngỏ lời với họ,

họ đã chẳng có tội;

còn bây giờ thì họ không còn vịn cớ nào được mà chữa lỗi mình.

23 Ai ghét Ta, thì cũng ghét Cha Ta.

24 Giả như Ta đã không làm giữa họ những việc chưa hề có ai làm, họ đã chẳng có tội;

còn bây giờ thì họ đã thấy và đã ghét cả Ta, cả Cha Ta.

25 Nhưng thế là để lời đã viết trong Luật của họ được nên trọn.

Chúng đã ghét Ta vô cớ".

Hoạt động của Thánh Thần

26 "Khi Ðấng Bầu Chữa đến, Ðấng Ta sẽ gởi đến từ nơi Cha,

Thần khí sự thật, từ Cha xuất ra,

Ngài sẽ làm chứng về Ta.

27 Và các ngươi cũng làm chứng,

vì từ ban đầu các ngươi hằng ở với Ta.

Chương 16

1 Các điều này, Ta đã nói ra để các ngươi khỏi bị vấp phạm.

2 Họ sẽ khai trừ các ngươi khỏi hội đường.

Phải, sẽ đến giờ

mà ai giết các ngươi sẽ tưởng thế là tôn thờ Thiên Chúa.

3 Và nọ sẽ làm thế, bởi họ đã không biết Cha, cũng chẳng biết Ta.

4 Nhưng các điều ấy, Ta đã nói với các ngươi,

để khi đến giờ của họ,

các ngươi nhớ lại là Ta đã nói với các ngươi,

Ta đã không nói với các ngươi ngay từ đầu,

bởi vì Ta còn ở với các ngươi.

5 Bây giờ Ta đến cùng Ðấng đã sai Ta,

mà trong các ngươi không ai hỏi Ta: Ngài đi đâu.

6 Nhưng vì Ta đã nói thế với các ngươi,

thì ưu phiền tràn ngập lòng các ngươi.

7 Song Ta nói thật với các ngươi:

Ta ra đi, thì ích lợi hơn cho các ngươi;

vì nếu Ta không ra đi,

thì Ðấng Bào Chữa không đến với các ngươi.

Còn nếu Ta đi, Ta sẽ sai Ngài đến với các ngươi.

8 Và Ngài đến, Ngài sẽ bắt lỗi thế gian:

về tội, về sự công chính, về án xử.

9 Về tội: vì họ không tin vào Ta.

10 về sự công chính: vì Ta đi đến cùng Cha,

và các ngươi không còn thấy Ta.

11 Về án xử: vì đầu mục thế gian này đã bị lên án rồi.

12 Ta còn lắm điều phải nói với các ngươi,

nhưng hiện giờ, các ngươi không mang nổi.

13 Song khi nào Ngài đến, vì là Thần khí sự thật,

Ngài sẽ đưa các vào tất cả sự thật;

vì không phải tự mình mà Ngài nói, nhưng nghe gì Ngài sẽ nói ra,

và Ngài sẽ loan báo cho các ngươi những điều sẽ đến.

14 Ngài sẽ làm Ta được vinh hiển,

vì Ngài sẽ lấy của Ta, mà thông báo cho các ngươi.

15 Mọi sự Cha có, hết thảy là của Ta.

Vì thế mà Ta đã nói:

Ngài lấy của Ta mà thông báo cho các ngươi".

Tiên báo chết và sống lại

16 "Một ít nữa, các ngươi sẽ không còn trông thấy Ta.

và lại một ít nữa, các ngươi sẽ xem thấy Ta".

17 Có vài người trong môn đồ nói với nhau: "Ngài muốn nói gì với chúng ta đó? Một ít nữa, các ngươi sẽ không còn trông thấy Ta, và lại một ít nữa, các ngươi sẽ xem thấy Ta". "Và: Vì Ta đến cùng Cha?" 18 Vậy họ nói: "một ít" Ngài nói đó là gì? Chúng ta không biết Ngài muốn nói gì?" 19 Ðức Yêsu hiểu là họ muốn hỏi Ngài, nên Ngài nói với họ: "Các ngươi bàn tán với nhau, vì Ta đã nói:

Một ít nữa, các ngươi sẽ không còn trông thấy Ta.

và lại một ít nữa, các ngươi sẽ xem thấy Ta.

20 Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi:

Các ngươi sẽ khóc, sẽ than;

còn thế gian sẽ mừng rỡ;

các ngươi sẽ phải ưu phiền,

nhưng sự ưu phiền của các ngươi sẽ trở thành niềm vui.

21 Ðàn bà sinh con thì ưu phiền, vì giờ của bà đã đến;

nhưng sinh con rồi thì không còn nhớ cơn khốn quẫn,

vì niềm vui là đã có một ngươi sinh ra trên thế gian.

22 Các ngươi cũng vậy, bâygiờ các ngươi phải ưu phiền,

nhưng Ta sẽ thấy các ngươi lại,

thì lòng các ngươi sẽ vui mừng,

và nỗi vui mừng của các ngươi không ai giựt mất được.

23 Ngày ấy, các ngươi sẽ không phải hỏi Ta gì nữa.

Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi:

điều gì các ngươi sẽ xin cùng Cha, thì Người sẽ ban cho nhân Danh Ta,

24 Cho đến rày, các ngươi không xin gì nhân Danh Ta.

Hãy xin và các ngươi sẽ được,

hầu các ngươi được vui mừng trọn vẹn.

25 Các điều ấy Ta đã nói bóng với các ngươi,

sẽ đến giờ, Ta không nói bóng nữa với các ngươi,

nhưng sẽ loan báo trống ra cho các ngươi về Cha.

26 Ngày ấy, các ngươi sẽ cầu xin nhân Danh Ta,

và Ta không bảo các ngươi là chính Ta sẽ phải xin Cha cho các ngươi,

27 vì chính Cha yêu các ngươi,

bởi các ngươi đã yêu Ta,

và tin rằng: Ta đã xuất tự Thiên Chúa.

28 Ta đã xuất tự Cha và đã đến trong thế gian;

bây giờ Ta lại bỏ thế gian mà đi đến cùng Cha".

Báo việc môn đồ vấp ngã

29 Môn đồ Ngài nói: "Kià! bây giờ Ngài nói trống ra, chứ không còn nói bóng. 30 Bây giờ chúng tôi biết Ngài thông hay mọi sự, và không cần phải chờ ai hỏi Ngài. Bởi đó, chúng tôi tin Ngài đã xuất tự Thiên Chúa". 31 Ðức Yêsu đáp lại họ: "Nay các ngươi tin ư? 32 Này giờ sẽ đến - và đã đến rồi - các ngươi sẽ phân tán, mỗi người mỗi ngả, mà để mặc Ta một mình. Nhưng không! Ta không chỉ có một mình, vì đã có Cha ở với Ta. 33 Các điều ấy, Ta đã nói với các ngươi, ngõ hầu trong Ta các ngươi được bình an. Nơi thế gian, các ngươi sẽ phải khốn quẫn. Nhưng hãy vững lòng! Ta đã thắng thế gian!"

Chương 17

Lời nguyện tế hiến

1 Nói thế rồi, Ðức Yêsu ngước mặt lên trời và nói:

"Lạy Cha, giờ đã đến!

Xin hãy tôn vinh Con Cha,

ngõ hầu Con Cha tôn vinh Cha!

2 Như Cha đã ban cho Ngài quyền trên mọi xác phàm,

ngõ hầu toàn thể những gì Cha đã ban cho Ngài,

thì được Ngài ban cho sự sống đời đời.

3 Sự sống đời đời tức là:

chúng nhận biết Cha, Thiên Chúa độc nhất và chân thật,

và Ðấng Cha đã sai, Yêsu Kitô.

4 Con đã tôn vinh Cha dưới đất,

đã chu toàn công việc Cha giao phó cho Con làm.

5 Và bây giờ xin Cha tôn vinh Con nơi Cha,

trong vinh quang Con đã có nơi Cha trước khi có thế gian.

6 Con đã tỏ Danh Cha ra cho những người Cha đã lấy từ giữa thế gian mà ban cho Con.

Chúng thuộc về Cha, và Cha đã ban chúng cho Con,

và chúng đã giữ lời Cha.

7 Bây giờ chúng đã biết rằng:

mọi sự Cha đã ban cho Con đều do Cha tất cả;

8 vì các lời Cha đã ban cho Con, Con đã ban lại cho chúng,

chúng đã chịu lấy,

và nhận thật rằng Con đã xuất tự Cha,

cũng đã tin rằng chính Cha đã sai Con.

9 Con cầu xin cho chúng, Con không cầu xin cho thế gian,

cho chúng là những kẻ Cha đã ban cho Con, và chúng thuộc về Cha.

10 Mọi sự của Con đều là của Cha, và sự gì của Cha cũng là của Con, và Con đã được tôn vinh nơi chúng.

11 Con không còn ở trong thế gian,

nhưng chúng ở trong thế gian.

Phần Con, Con đến cùng Cha.

Lạy Cha chí thánh,

xin gìn giữ chúng nhờ Danh Cha, mà Cha đã ban cho Con,

ngõ hầu chúng nên một như Chúng Ta.

12 Khi Con ở với chúng, Con đã gìn giữ chúng nhân Danh Cha,

mà Cha đã ban cho Con.

Con đã canh phòng, và không ai trong chúng đã hư đi,

trừ phi con người hư đốn, để Kinh thánh được nên trọn.

13 Nhưng nay Con đến cùng Cha,

và Con nói thế, lúc còn ở thế gian,

ngõ hầu sự vui mừng của Con được trọn vẹn nơi mình chúng.

14 Con đã ban cho chúng lời của Cha,

và thế gian đã ghét chúng,

vì chúng không thuộc về thế gian,

cũng như Con không thuộc về thế gian.

15 Con không xin Cha cất chúng khỏi thế gian,

nhưng xin gìn giữ chúng khỏi kẻ dữ.

16 Chúng không thuộc về thế gian.

cũng như Con không thuộc về thế gian.

17 Xin hãy tác thánh chúng trong sự thật:

lời của Cha tức là sự thật.

18 Như Cha đã sai Con đến trong thế gian.

Con cũng sai chúng đến trong thế gian.

19 Và vì chúng,

Con xin hiến thánh mình Con,

ngõ hầu chúng được tác thánh cách chân thật.

20 Con không chỉ cầu xin cho chúng mà thôi,

nhưng còn cho những kẻ nhờ lời chúng mà sẽ tin vào Con,

21 để hết thảy chúng nên một,

cũng như, lạy Cha, Cha ở trong Con và Con ở trong Cha,

ngõ hầu chúng ở trong Chúng ta,

và thế gian tin là Cha đã sai Con.

22 Phần Con, Con đã ban cho chúng vinh quang Cha đã ban cho Con

để chúng nên một như Chúng Ta là một:

23 Con trong chúng và Cha trong Con,

để chúng được hoàn toàn nên một,

ngõ hầu thế gian biết là Cha đã sai Con,

và đã yêu mến chúng, như Cha đã yêu mến Con.

24 Lạy Cha

điều Cha đã ban cho Con,

thì Con muốn là Con ở đâu, chúng cũng ở đó với Con

để chúng được ngắm vinh quang của Con, mà Cha đã ban cho Con,

vì Cha đã yêu mến Con từ trước tạo thiên lập địa.

25 Lạy Cha chí công,

thế gian không biết Cha

nhưng Con biết Cha,

và các kẻ này cũng đã biết là Cha đã sai Con.

26 Và Con đã tỏ cho chúng biết Danh Cha,

và sẽ còn tỏ cho biết nữa,

ngõ hầu lòng mến Cha đã yêu Con có trong chúng,

và Con trong chúng!"

Chương 18

2. Thương Khó

Chúa Yêsu bị bắt

1 Nói thế rồi, Ðức Yêsu ra đi với môn đồ, qua bên kia khe Kêdrôn. Ở đó có một thửa vườn, và Ngài cùng môn đồ vào trong vườn. 2 Yuđa, kẻ nộp Ngài cũng từng biết nơi ấy, vì lắm lần Ðức Yêsu đã đến họp mặt với môn đồ ở đó.

3 Vậy Yuđa dẫn theo một cơ binh, và nhóm bộ họ của các thượng tế và Biệt phái, mà đến đó cùng với đèn đưốc và khí giới. 4 Ðức Yêsu biết rõ mọi sự sắp xảy đến cho Ngài, thì đi ra và nói với họ: "Các ngươi tìm ai?" 5 Họ đáp lại Ngài: "Yêsu Nazaret!" Ngài bảo họ: "Chính là Ta". Yuđa, kẻ nộp Ngài cũng đứng chung với họ. 6 Vậy khi Ngài vừa nói với họ: "Chính là Ta", thì họ giật lùi đàng sau và nhào xuống đất. 7 Ngài lại hỏi họ lần nữa: "Các ngươi tìm ai?" Và họ nói: "Yêsu Nazaret". 8 Ðức Yêsu đáp lại: "Ta đã bảo các ngươi: chính là Ta. Vậy nếu các ngươi tìm Ta, thì hãy để các kẻ này đi!". 9Ngõ hầu nên trọn lời Ngài đã nói: "Các kẻ Cha đã ban cho Con, Con đã không để hư mất một người nào".

10 Simôn Phêrô có mang gươm, thì rút ra và đanh nhằm người đầy tớ của thượng tế và cắt đứt tai phải nó. Tên đứa đầy tớ ấy là Malkhô. 11 Nhưng Ðức Yêsu bảo Phêrô: "Hãy bỏ gươm vào bao! Chén Cha đã ban cho Ta, Ta lại không uống sao?"

Trước tòa án Do Thái - Phêrô chối Chúa

12 Cơ binh và viên quản cơ, cùng với bộ hạ của người Do Thái bắt lấy Ðức Yêsu và trói Ngài lại. 13 Họ điệu Ngài đến cùng Hanna trước hết, vì ông là nhạc phụ của Caipha, vị Thượng tế năm ấy. 14Caipha là người đã bàn với người Do Thái: Cái lợi hẳn là chỉ một người chết thay vì cả dân.

15 Ði theo Ðức Yêsu có Simôn Phêrô và một môn đồ khác. Môn đồ này là người quen thuộc với Thượng tế. Ông cùng vào với Ðức Yêsu trong dinh Thượng tế. 16 Còn Phêrô thì đứng bên cổng, phía ngoài. Môn đồ kia, người quen thuộc với Thượng tế, mới ra và nói với chị giữ cổng mà đưa Phêrô vào. 17 Ðứa tớ gái giữ cổng mới nói với Phêrô: "Cả ông nữa, ông cũng thuộc nhóm môn đồ của người ấy hay sao?" Ông đáp: "Có đâu!" 18 Túc trực ở đó có lũ quân hầu cùng đám bộ hạ; họ đốt than, sưởi mình, vì trời lạnh. Phêrô cũng đứng chen với họ mà sưởi.

19 Thượng tế tra hỏi Ðức Yêsu về môn đồ và giáo huấn của Ngài. 20 Ðức Yêsu đáp lại với ông: "Tôi đã công khai nói với thế gian, tôi hằng ngày giảng dạy hoặc trong hội đường, hoặc nơi Ðền thờ, tức là những nơi mọi người Do Thái đều tụ hội, chứ tôi có nói chùng lén gì đâu? 21 Ông hỏi tôi làm gì? Hãy hỏi những người đã nghe, xem tôi đã nói gì với họ. Kìa, họ biết tôi đã nói những gì". 22 Ngài nói thế, thì một người trong nhóm bộ hạ túc trực ở đó vả mặt Ðức Yêsu mà rằng: "Lại dám trả lời với Thượng tế như vậy ư?" 23 Ðức Yêsu trả lời với y: "Nếu Ta đã nói không phải, thì hãy chứng đâu là không phải; mà nếu là phải, sao lại đánh Ta?"

24 Bấy giờ Hanna sai điệu Ngài, vẫn bị trói, đến với Thượng tế Caipha.

25 Simôn Phêrô đứng sưởi đó, người ta nói với ông: "Cả ông nữa, ômg cũng thuộc nhóm môn đồ người ấy hay sao?" Ông chối và nói: "Có đâu!" 26 Một người trong hàng tôi tớ của Thượng tế, bà con với người mà Phêrô đã cắt đứt tai, mới nói: "Tôi lại đã không thấy ông trong thửa vườn với ông ấy sao?" 27 Phêrô lại chối. Và ngay đó thì gà gáy.

Trước tòa án Rôma

28 Sau đó bỏ dinh Caipha, họ điệu Ðức Yêsu đến Phủ đường. Trời đã sáng. Họ không vào Phủ đường, kẻo mắc uế mà không ăn lễ Vượt qua được. 29 Vậy nên Philatô ra ngoài gặp họ và nói: "Các người tố cáo ông này về tội gì?" 30 Họ đáp lại và nói với ông: "Nếu tên này không làm gì ác, thì chúng tôi đã không đem nộp cho ngài". 31 Philatô mới bảo họ: "Các người hãy đem ông ấy đi mà xét xử chiếu theo luật pháp của các ngươì!" Người Do Thái đáp lại: "Chúng tôi không có quyền xử tử ai cả". 32 Ngõ hầu được nên trọn lời Ðức Yêsu đã ám chỉ Ngài sẽ phải chết cái chết nào.

33 Philatô lại vào Phủ đường và ông cho gọi Ðức Yêsu mà nói với Ngài: "Ông mà lại là Vua dân Do Thái?" 34 Ðức Yêsu đáp lại: "Tự mình ông, ông nói thế, hay có ai khác đã nói với ông về tôi?" 35Philatô nói lại: "Tôi là Do Thái hay sao? Dân tộc ông và các thượng tế đã nộp ông cho tôi. Ông đã làm gì?" 36 Ðức Yêsu đáp:

"Nước tôi không thuộc về thế gian này,

Nếu Nước tôi thuộc về thế gian này,

thì bộ hạ của tôi đã cố chiến đấu,

không để tôi bị nộp cho người Do Thái.

Ấy vậy Nước tôi không thuộc chốn này".

37 Philatô nói với Ngài: "Vậy thì ông là Vua sao?" Ðức Yêsu đáp:

"Ông nói đó: Tôi là Vua!

chính vì lẽ này mà tôi đã sinh ra,

và chính vì lẽ này mà tôi đã đến trong thế gian:

ấy là để làm chứng cho sự thật.

Phàm ai thuộc về sự thật, thì nghe được tiếng tôi".

38 Philatô nói với Ngài: "Sự thật là gì?" Nói thế rồi, ông lại ra gặp người Do Thái và nói với họ: "Ta không tìm ra tội trạng nào nơi ông ấy. 39 Các ngươi có tục lệ là được ta tha người nào trong dịp lễ Vượt qua. Vậy các ngươi có muốn ta tha Vua Do Thái cho các người không?" 40 Họ mới kêu lên mà rằng: "Không phải tên này, nhưng là Barabba!" Barabba là một tên cướp.

Chương 19

Philatô lưỡng lự

1 Bấy giờ Philatô truyền đem Ðức Yêsu đi và đánh đòn. 2 Lính tráng lấy gai tết một triều thiên mà đặt trên đầu Ngài, và khoác cho Ngài áo choàng cẩm điều, 3 rồi chúng tiến lại bên Ngài mà nói: "Kính chào Vua Do Thái!" và chúng tạt vả Ngài.

4 Philatô lại ra ngoài mà nói với họ: "Này, ta dẫn ông ấy ra cho các ngươi để các người biết là ta không tìm ra tội trạng nào nơi ông ấy". 5 Ðức Yêsu ra ngoài, đội triều thiên gai, mình khoác áo cẩm điều. Philatô nói với họ: "Này, người đó!" 6 Vừa thấy Ngài, các thượng tế cùng bộ hạ kêu lên rằng: "Ðóng đinh, đóng đinh thập giá!" Philatô nói với họ: "Thì các ngươi hãy đem ông ấy đi mà đóng đinh! Vì ta đây, ta không tìm ra tội trạng nào cả nơi ông ấy". 7 Người Do Thái đáp lại: "Chúng tôi có Luật, và chiếu theo Luật đó thì nó phải chết, vì nó đã cho mình là Con Thiên Chúa".

8 Khi nghe lời ấy, Philatô thêm kinh sợ hơn. 9 Và ông vào lại phủ đường mà nói với Ðức Yêsu: "Ông bởi đâu đến?" Nhưng Ðức Yêsu không ban lời đáp lại. 10 Philatô mới nói với Ngài: "Ông không nói với ta sao? Ông không biết rằng ta có quyền tha ông, mà cũng có quyền đóng đinh ông hay sao?" 11 Ðức Yêsu đáp lại: "Ông không có quyền gì trên tôi, nếu từ trên không ban xuống cho; bởi thế kẻ nộp tôi cho ông thì mắc tội nặng hơn".

Chúa Yêsu bị lên án

12 Do lời đó, Philatô cố tìm cách tha Ngài. Nhưng người Do Thái kêu lên rằng: "Nếu ông tha cho tên ấy là ông thất nghĩa với Hoàng đế! Ai xưng mình là Vua, tất muốn thoán nghịch cùng Hoàng đế!" 13 Philatô vừa nghe những lời ấy, thì cho điệu Ðức Yêsu ra ngoài, và đặt Ngài ngồi trên tòa ở nơi gọi là Nền Ðá, tiếng Hipri là Gabatha. 14 Hôm ấy là ngày dọn lễ Vượt qua. Lối giờ thứ sáu, Philatô nói với người Do Thái: "Này là Vua của các người!" 15 Họ mới kêu lên: "Lôi đi! Lôi đi! Ðóng đinh nó đi!" Philatô nói: "Ta lại đóng đinh Vua các người sao?" Các thượng tế đáp lại: "Chúng tôi không có Vua nào cả, ngoài đức Hoàng đế!" 16 Bấy giờ ông phó nộp Ngài cho họ đóng đinh.

Ðóng đinh

Vậy họ đem Ðức Yêsu đi. 17 Tự mình vác lấy khổ giá cho mình, Ngài ra đi đến nơi gọi là Gò Sọ, tiếng Hipri gọi là Golgotha. 18 Ở đó, họ đã đóng đinh Ngài, và cùng với Ngài, hai người khác nữa, mỗi người một bên, Ðức Yêsu ở giữa.

19 Philatô cho viết tấm biển và đặt trên khổ giá; đề rằng: Yêsu Nazaret, Vua Do Thái. 20 Tấm biển ấy, nhiều người Do Thái đã đọc, vì chỗ Ðức Yêsu bị đóng đinh ở sát bên thành; và lại viết bằng các tiếng: Hipri, Latinh và Hy lạp. 21 Vậy các thượng tế Do Thái thưa với Philatô: "Xin ngài đừng viết: Vua Do thái. Nhưng là: Tên này đã xưng mình: Ta là Vua Do Thái". 22 Philatô đáp lại: "Ðiều ta đã viết, là đã viết!"

Lính canh chia nhau áo Chúa Yêsu

23 Khi lính tráng đã đóng đinh Ðức Yêsu rồi, thì họ lấy áo xống Ngài mà chia làm bốn phần, mỗi người một phần; (họ lấy) cả chiếc áo chùng nữa; nhưng áo chùng ấy lại không có đường khâu, từ trên xuống dưới dệt liền một tấm. 24 Họ mới bảo nhau: "Ta đừng xé ra, nhưng hãy bắt thăm, xem ai được", ngõ hầu Kinh thánh được nên trọn:

Chúng chia nhau áo xống tôi,

và áo chùng của tôi, chúng đã bỏ thăm.

Lính tráng đã thi hành các điều ấy.

Chúa Yêsu và Mẹ Ngài

25 Ðứng bên khổ giá Ðức Yêsu, có Mẹ Ngài, và người chị em của Mẹ Ngài, Maria (vợ) của Klôpa, và Maria người Magđala. 26 Vậy Ðức Yêsu thấy Mẹ Ngài, và môn đồ Ngài yêu mến đứng bên cạnh, thì Ngài nói với Mẹ: "Hỡi bà, này là con bà!" 27 Ðoạn lại nói với môn đồ: "Này là Mẹ con!" Và từ giờ đó, môn đồ đã lĩnh lấy bà về nhà mình.

Chúa Yêsu tắt thở

28 Sau đó Ðức Yêsu biết rằng mọi sự đã hoàn tất, để Kinh thánh được nên trọn, thì Ngài nói: "Ta khát". 29 Ðặt sẵn đó có một bình đầy dấm, thì người ta lấy bọt biển thấm đầy dấm cài vào nhánh bài hương mà chìa lên miệng Ngài. 30 Khi đã nếm dấm rồi, Ðức Yêsu nói: "Ðã hoàn tất ". Ðoạn gục đầu xuống, Ngài phó thác Thần khí.

Lưỡi đòng

31 Vì là ngày Dọn lễ, kẻo xác chết còn lại trên khổ giá ngày Hưu lễ - vả lại ngày Hưu lễ này là một đại lễ - nên người Do Thái xin Philatô cho đập bể ống chân các người bị xử mà cất xác đi. 32 Vậy lính đến đập bể ống chân người thứ nhứt và cả người kia cùng chịu đóng đinh làm một với Ngài. 33 Ðến bên Ðức Yêsu, họ thấy Ngài đã chết, thì không đập bể ông chân Ngài, 34 nhưng một người lính lấy đòng đâm cạnh sườn Ngài, và lập tức có máu và nước chảy ra. 35 Người trông thấy đã làm chứng - và chứng của người là chứng xác thực, và người biết là đã nói thật - ngõ hầu cả anh em nữa cũng tin. 36 Các điều ấy đã xảy ra là để Kinh thánh được nên trọn:

Không một xương nào của người sẽ bị giập.

37 Lại còn lời Kinh thánh khác nói:

Chúng sẽ trông lên người chúng đã đâm.

Táng xác Chúa Yêsu

38 Sau đó, Yuse quê tại Arimathia, một môn đồ của Ðức Yêsu, nhưng giữ kín vì sợ người Do Thái, ông đến xin Philatô để được cất xác Ðức Yêsu. Philatô ban phép. Vậy ông đã đến cất xác Ngài. 39Cả Nicôđêmô cũng có đến, ông là người trước kia đã đến gặp Ngài ban đêm. Ông đem theo chừng một trăm cân mộc dược, trộn với trầm hương. 40 Họ lấy xác Ðức Yêsu, rồi dùng dải vải mà quấn lại với hương liệu, theo thói liệm táng của người Do Thái. 41 nơi Ngài bị đóng đinh, có một thửa vườn, và trong vườn có một ngôi mộ mới, chưa có người nào chôn vào. 42 Vậy vì là ngày Dọn lễ của người Do Thái, vả lại ngôi mộ ở kề bên, nên các ông đã đặt Ðức Yêsu vào đó.

Chương 20

3. Chúa Sống Lại

Mồ trống

1 Ngày thứ nhứt trong tuần, Maria người Magđala đi đến mồ lúc sáng sớm, trời vẫn còn tối, và thấy viên đá đã cất khỏi mồ. 2 Bà chạy đi gặp Simôn Phêrô và người môn đồ kia, người Ðức Yêsu yêu dấu, và nói với họ: "Người ta đã cất Chúa khỏi mồ, mà chúng ta không biết họ đặt Ngài ở đâu?"

3 Vậy Phêrô ra đi cùng với môn đồ kia, họ đi về phía mồ, 4 cả hai chạy với nhau. Nhưng môn đồ kia chạy lanh hơn lấn trước Phêrô, nên đã đến mồ trứơc tiên. 5 Cúi nhìn vào, ông thấy những dải vải còn đó; nhưng ông không vào. 6 Phêrô theo sau cũng đến nơi, và ông vào mộ, và thấy dải vải vẫn đặt, đó, 7 còn tấm thượng khâm phủ đầu Ngài thì lại không đặt chung với dải vải, nhưng được cuộn riêng một chỗ. 8 Bấy giờ môn đồ kia, người đã tới mộ trước tiên, cũng đi vào. Ông đã thấy, và ông đã tin. 9 Là vì họ chưa hiểu lời Kinh thánh là Ngài phải sống lại từ cỏi chết. 10 Các môn đồ lại trở về nơi họ ở.

Chúa hiện ra cho Maria người Magđala

11 Maria đứng sát bên mộ, phía ngoài mà khóc. Khóc lóc, bà cúi nhìn vào mộ, 12 và thấy hai thiên thần ngồi, áo trắng xóa, một người đàng đầu, một người đàng chân, nơi đã đặt xác Ðức Yêsu. 13 Họ nói với bà: "Này bà, tại sao bà khóc?" Bà nói: "Người ta đã cất Chúa tôi đi, mà tôi không biết họ đã đặt Ngài ở đâu?" 14 Nói thế rồi, bà quay lại đàng sau và trông thấy Ðức Yêsu đứng đó, nhưng bà không biết là chính Ðức Yêsu. 15 Ðức Yêsu nói với bà: "Này bà, tại sao bà khóc, Bà tìm ai?" Tưởng đó là người làm vườn, bà nói với Ngài: "Thưa ông, nếu chính ông đã đem Ngài đi, xin nói cho tôi biết: Ông đã đặt Ngài ở đâu, tôi sẽ đến cất lấy Ngài". 16 Ðức Yêsu nói với bà: "Maria!" Quay lại, bà thưa Ngài: "Rabbuni" theo tiếng Hipri, và nghĩa là: Lạy thầy. 17 Ðức Yêsu nói với bà: "Ðừng cầm Ta lại! vì Ta chưa lên cùng Cha Ta, nhưng hãy đi gặp anh em Ta và nói với họ: Ta lên cùng Cha Ta, và cũng là Cha các ngươi; Thiên Chúa của Ta và cũng là Thiên Chúa của các ngươi". 18 Maria người Magđala đi đem tin cho các môn đồ: "Tôi đã thấy Chúa!" và Ngài đã nói với bà như thế.

Chúa hiện ra cho các môn đồ

19 Vào lúc xế chiều ngày ấy, ngày thứ nhất trong tuần, nơi ở của các môn đồ các cửa đều đóng kín, vì sợ người Do Thái; Ðức Yêsu đã đến, đứng giữa họ, và Ngài nói: "Bình an cho các ngươi!" 20 Nói thế rồi, Ngài cho họ thấy tay chân và cạnh sườn Ngài. Các môn đồ mừng rỡ, vì được thấy Chúa. 21 Một lần nữa, Ngài nói với họ: "Bình an cho các ngươi!

Cũng như Cha đã sai Ta,

Ta cũng sai các ngươi "

22 Nói thế rồi, Ngài thổi hơi trên họ và nói với họ: "Hãy chịu lấy Thánh Thần. 23 Các ngươi tha tội cho ai, thì tội họ được tha; các ngươi cầm giữ tội ai, thì tội họ bị cầm giữ!"

24 Thôma, nghĩa là "sinh đôi", là một người trong nhóm Mười hai, không ở với họ khi Ðức Yêsu đến. 25 Các môn đồ khác nói với ông: "Chúng tôi đã thấy Chúa!" Ông nói với họ: "Nếu nơi tay Ngài, tôi không thấy các đấu đinh, và tra tay tôi vào lỗ đinh, cùng tra bàn tay tôi vào cạnh sườn Ngài, tôi sẽ không tin!"

26 Tám ngày sau, các môn đồ ở trong (nhà), có Thôma ở với họ, Ðức Yêsu đến, đang lúc các cửa đều đóng kín; Ngài đứng giữa họ và nói: "Bình an cho các ngươi!" 27 Ðoạn Ngài nói với Thôma: "Hãy đem ngón tay ngươi đặt đây, này tay Ta; hãy đem tay ngươi tra vào cạnh sườn Ta và đừng ở như người cứng tin, mà là như người thành tín!" 28 Thôma đáp lại và nói với Ngài: "Lạy Chúa tôi và là Thiên Chúa của tôi!" 29 Ðức Yêsu nói với ông:

"Bởi thấy Ta, ngươi đã tin.

Phúc cho những ai không thấy mà tin!"

30 Ðức Yêsu đã làm trước mặt các môn đồ của Ngài nhiều dấu khác lạ nữa, không viết lại trong sách này. 31 Các điều đã viết đây, là để anh em tin rằng: Ðức Yêsu chính là Ðức Kitô, Con Thiên Chúa; và bởi tin thì anh em được có sự sống nhờ Danh Ngài.

Chương 21

Phụ chương: Chúa hiện ra bên bờ hồ

1 Sau đó, Ðức Yêsu lại tỏ mình ra lần nữa cho môn đồ ở ven biển Tibêria. Ngài đã tỏ mình ra như thế này: 2 Tề tựu với nhau có Simôn Phêrô và Thôma, nghĩa là "sinh đôi", Nathanael người Cana xứ Galilê, các người con ông Zêbêđê, và hai môn đồ khác nữa. 3 Simôn Phêrô nói với họ: "Tôi đi đánh cá đây". Họ nói với ông: "Chúng tôi cũng đi với ông". Họ ra đi và lên một chiếc đò; nhưng đêm ấy, họ không bắt được gì cả. 4 Sáng đến, Ðức Yêsu đã đứng nơi bãi biển; nhưng môn đồ không biết là chính Ðức Yêsu. 5 Ðức Yêsu nói với họ: "Này các con, có đồ ăn không?" Họ đáp lại Ngài: "Không". 6Ngài mới bảo họ: "Hãy thả lưới bên mạn hữu đò, các ngươi sẽ gặp". Họ đã thả xuống, và không còn sức kéo lên nữa, vì cá nhiều quá. 7 Người môn đồ Ðức Yêsu yêu mến, mới nói với Phêrô: "Chúa đó!" Simôn Phêrô vừa nghe: Chúa đó, liền quấn lấy áo ngoài - vì ông ở trần - mà gieo mình xuống biển. 8 Còn các môn đồ khác vào với đò, vì họ cũng xa đất bao nhiêu, chỉ độ hai trăm xích thôi, và họ kéo theo lưới cá.

9 Khi lên đất, họ thấy đã có than đỏ với cá ở trên và bánh. 10 Ðức Yêsu nói với họ: "Ðem lại đây ít cá các ngươi vừa bắt nãy giờ". 11 Simôn Phêrô lên (đò) và kéo lưới vào đất, đầy những cá lớn, một trăm năm mươi ba con; và tuy nhiều ngần ấy cá, lưới cũng không bị rách. 12 Ðức Yêsu bảo họ: "Lại đây mà lót lòng đi". Trong các môn đồ, không ai còn dám hỏi Ngài: Ông là ai, bởi đã biết là chính Chúa. 13 Ðức Yêsu đến, cầm lấy bánh mà ban cho họ, và cá cũng thế. 14 Ðó là lần thứ ba Ðức Yêsu đã hiện ra với môn đồ sau khi sống lại từ cõi chết.

Phêrô và môn đồ Chúa yêu mến

15 Khi họ đã lót lòng rồi, Ðức Yêsu nói với Simôn Phêrô: "Simôn, con của Yoan, ngươi có mến Ta hơn các kẻ này không?" Ông thưa Ngài: "Vâng, lạy Chúa, Chúa biết tôi yêu mến Chúa!" Ðức Yêsu nói với ông: "Hãy chăn giữ chiên của Ta!" 16 Lần thứ hai, Ngài lại nói với ông: "Simôn, con của Yoan, ngươi có mến Ta không?" Ông thưa với Ngài: "Vâng, lạy Chúa, Chúa biết tôi yêu mến Chúa!" Ngài nói với ông: "Hãy chăn dắt cừu của Ta!" 17 Lần thứ ba, Ngài nói với ông: "Simôn, con của Yoan, ngươi có yêu mến Ta không?" Phêrô buồn vì Ngài đã nói đến lần thứ ba: Ngươi có yêu mến Ta không; và ông thưa Ngài: "Lạy Chúa, Chúa thông hay mọi sự, Chúa biết tôi yêu mến Chúa!" Ðức Yêsu nói với ông: "Hãy chăn nuôi đàn cừu của Ta!

18 "Quả thật, quả thật, Ta bảo ngươi:

khi ngươi còn trẻ

ngươi tự thắt lưng mình và đi đâu tùy ý;

nhưng khi đã về già,

ngươi sẽ giăng tay ra

và người khác sẽ thắt lưng cho

và lôi đi nơi ngươi không muốn".

19 Ngài nói vậy để ám chỉ Phêrô sẽ phải chết thế nào mà tôn vinh Thiên Chúa. Nói thế rồi, Ngài bảo ông: "Hãy theo Ta!" 20 Phêrô quay lại thấy theo sau có môn đồ Ðức Yêsu mến yêu, người đã nằm kề ngực Ngài trong bữa tối và nói: "Thưa Ngài, ai là kẻ sẽ nộp Ngài". 21 Vậy Phêrô thấy người ấy, thì thưa Ðức Yêsu: "Lạy Chúa, còn người này thì sao?" 22 Ðức Yêsu nói với ông: "Giả như Ta muốn nó ở lại cho tới khi Ta đến, thì việc gì đến ngươi? Phần ngươi hãy cứ theo Ta!"

23 Vậy có lời đồn đại giữa anh em là môn đồ ấy không phải chết. Nhưng Ðức Yêsu đã không nói với (Phêrô): Nó không phải chết; song là: Giả như Ta muốn nó ở lại cho tới khi Ta đến, thì việc gì đến ngươi!

24 Chính môn đồ ấy làm chứng về mọi điều và đã viết ra, và chúng tôi biết rằng chứng của ông là chứng xác thực.

25 Còn lắm điều khác, Ðức Yêsu đã làm, nếu viết lại từng điều, thì thiết tưởng thế gian không đủ chỗ mà chứa sách viết ra.

©2019-
Developed by Augustine Francis